Những ngày tháng yên bình, cuối cùng cũng đi đúng hướng.
Trong thời gian này, một tuần Hải Uyển Uyển sẽ gặp Khúc Dật Chi hai lần, một lần khi chạy vào buổi sáng thứ Hai và một lần trong phòng thí nghiệm vào thứ Ba.
Mỗi tuần cô đều chạy cố định sáng thứ Hai, thứ Ba và thứ Năm.
Thật trùng hợp, Khúc Dật Chi cũng được nghỉ vào các ngày thứ Tư và thứ Sáu.
Trong các buổi chạy vào buổi sáng, cô luôn vội vã băng qua sân khi những người cầm cờ chuẩn bị tiến vào vị trí, và chạy ngay ra khỏi sân khi cờ đã được kéo lên, mỗi lần như vậy cô chỉ nhìn thoáng qua.
Trong phòng thí nghiệm làm việc hôm thứ ba, ngoài công việc trợ lý cần thiết, Khúc Dật Chi cũng chưa từng cố ý tìm cô nói chuyện.
Mỗi lần đều là sinh hoạt tập thể, nhóm người mới đi theo trợ giúp các đàn anh đàn chị, thỉnh thoảng còn có các giáo sư chỉ điểm ngay tại chỗ.
Đừng nói giao lưu, ngay cả cơ hội nói chuyện với nhau cũng rất ít.
Hai người dường như đã trở lại điểm ban đầu, điểm giao nhau nhỏ đến mức Hải Uyển Uyển gần như đã quên mất hai người đã từng cùng nhau điên cuồng một đêm.
Ngược lại, quần chúng xung quanh lại thấy hai người khi ở chung rất thản nhiên hòa hợp, không nhìn ra chút liên quan gì đến nhau.
Chuyện tốt là gần đây mọi người đã bắt đầu làm rõ mối quan hệ giữa hai người trên diễn đàn của trường.
Sau hàng loạt bàn luận, cuối cùng cũng đi đến kết luận: Hai người không có quan hệ gì với nhau.
Mấy chuyện nam nữ độc thân này không có gì đáng chú ý, thậm chí ngay cả mấy chuyện tai tiếng tình ái nam nữ kiểu này cũng chẳng có gì to tát.
Vì thế, rắc rối của Hải Uyển Uyển bắt đầu ập đến.
Đây đã là chàng trai thứ năm cản bước cô trên đường ngày hôm nay.
Tóc của cậu ta trông giống như một chiếc kẹp thép được thiết kế cẩn thận bởi Mr.
Tony.
Đi chiếc xe Harley rêu rao lượn lách khắp nơi trong trường học, đến trước mặt cô tự cho là phóng khoáng rẽ vào một góc rồi quay đầu lại, ngả ngớn huýt sao, gọi cô: "Hi, Hải Uyển Uyển."
Đẹp trai thì có đẹp trai đấy, chẳng qua tự cao tự đại, lúc nào trông cũng bóng bẩy kinh lên được.
Hải Uyển Uyển cau mày kinh tởm, đi vòng qua đầu máy của cậu ta.
Cậu ta lái xe đuổi theo, phối hợp với tốc độ đi bộ của cô: "Tôi là Diệp Thế Hiên, chúng ta làm quen, cùng nhau đi chơi, thế nào?"
Giọng điệu ngả ngớn, dáng vẻ ăn chơi trác táng.
Điểm ấn tượng của cô về cậu ta trực tiếp giảm xuống mức tiêu cực.
Hải Uyển Uyển không chịu nổi sự quấy nhiễu của cậu ta, trả lời thẳng: "Xin lỗi, tôi rất bận." Sau đó, cô tăng nhanh tốc độ bước đi.
"Hì, tính tình đàn em nóng thật đấy." Chu Ninh và Khúc Dật Chi tình cờ đi ngang qua bắt gặp cảnh Hải Uyển Uyển từ chối người khác không thương tiếc.
Khúc Dật Chi cong môi, sự từ chối của cô vẫn luôn thẳng thắn như vậy.
"Mà này, nói nhanh chuyện của cậu và đàn em là như thế nào đấy, tớ tưởng cậu đã hạ gục được đàn em rồi, nhưng hóa ra lại là hiểu lầm thôi à." Chu Ninh là một người vô tư, đầu óc cũng đơn giản, nghĩ gì nói đấy: "Cậu ôm con gái nhà người ta đi suốt một đường, ngay cả quần cũng cho người ta mượn.
Kết lại lại bị cả trường làm sáng tỏ hai người chẳng có quan hệ gì.”
"Cũng không biết đàn em thích kiểu người thế nào.” Chu Ninh ngượng ngùng nói: “Trong dự án phòng thí nghiệm lần trước, em ấy cố ý đến chỗ tờ nhờ giúp đỡ, cậu nói xem có phải em ấy có ý gì với tớ không? Hay là tớ cũng thử xem, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Khoa hóa học của chúng ta mãi mới có một nữ sinh xinh đẹp đến vậy nếu bị các khoa khác giật mất thì khoa chúng ta sẽ tức chết mất."