Khúc Dật Chi liếc mắt nhìn về phía trước, bóng lưng của Hải Uyển Uyển càng lúc càng xa, người phụ nữ này rõ là đang cố ý xa lánh anh.
Cô rõ ràng là trợ lý của anh, có chuyện cần giúp đỡ lại không đến tìm anh, mà thay vào đó đi đường vòng tìm Chu Ninh.
Mỗi lần chạy bộ sao lại trùng hợp như thế, anh vừa mới giương cờ xong thì cô đã chạy ra khỏi sân.
Nghĩ ngày tháng vẫn còn dài nhưng lại là cơ hội cho bầy ong nhảy múa xung quanh.
Đôi mắt đen của Khúc Dật Chi sâu hơn vài phần.
Sáng thứ Tư, thời tiết tốt, hôm nay Hải Uyển Uyển chạy như bình thường, còn Khúc Dật Chi thì được nghỉ vào thứ Tư.
Hải Uyển Uyển cảm thấy gánh nặng của mình đã nhẹ hơn chút.
Nhưng mà, ngay cả chạy cũng không được yên, ở chặng chạy nước rút cuối cùng, có một giọng nam vang lên: “Hi, Hải Uyển Uyển?"
Giọng nói còn mang theo chút do dự, như thể không tin cô là người đang chạy bộ buổi sáng.
Khi nghe thấy tên mình bị ai đó gọi, Hải Uyển Uyển theo phản xạ có điều kiện dừng lại.
Nhưng ngay sau đó lập tức thấy khó chịu muốn chết, vì vậy cô tăng tốc độ chạy.
Không ngờ người phía sau cũng tăng tốc độ, thậm chí còn vượt qua cô, rồi đi chậm lại trước mặt cô: "Thật sự là em sao? Uyển Nhi?"
Hải Uyển Uyển đột ngột dừng lại, trên mặt toàn mồ hôi mỏng: "Anh Trần Hi?"
Cô hơi ngạc nhiên, đúng vậy, chính là anh trai hàng xóm Trần Hi từ nhỏ đã lớn lên với cô.
Anh Trần Hi này từ nhỏ đã là con nhà người ta trong lời nói của bố mẹ cô rồi.
Con nhà người ta này đối xử rất tốt với cô, có món gì ngon là cho cô ăn trước, khi cô buồn chán, anh luôn đưa cô đi chơi, ngay cả khi cô gặp rắc rối cũng là anh giúp cô, đối xử với cô giống như em gái ruột vậy.
Khi anh ra nước ngoài theo lời mời từ một trường nước ngoài nổi tiếng, cô đã buồn rất lâu.
Không ngờ đã 7 năm trôi qua, giờ hai người lại có thể gặp lại nhau tại trường Đại học A.
Ngoại hình của Trần Hi không thay đổi nhiều so với những gì cô nhớ.
Khi đó, anh vẫn luôn thích mặc đồ trắng.
Hải Uyển Uyển vẫn còn nhớ, khi cô còn nhỏ, cô cảm thấy nếu phải tìm một hình mẫu giống bạch mã hoàng tử, vậy đó chính là dáng vẻ của anh Trần Hi.
Không ngờ đến, anh bây giờ vẫn là dáng vẻ anh tuấn phóng khoáng khi ấy, nhưng trưởng thành và trầm ổn hơn một chút, mặc quần đùi màu trắng, trông có thể khá thoải mái, giản dị.
Trần Hi vỗ vỗ vai cô, trong mắt tràn đầy tán thưởng: "Uyển Nhi giờ đã lớn rồi."
Hải Uyển Uyển có chút hưng phấn, vừa định nói gì đó, quốc ca lại vang lên, lễ chào cờ bắt đầu.
Hai người đang đứng rất gần lễ đài, cô nhanh chóng kéo Trần Hi quay mặt về phía quốc kỳ.
Không ngờ đến, người cầm cờ hôm nay hóa ra là Khúc Dật Chi.
Hôm nay là thứ Tư, anh không phải sẽ được nghỉ sao? Sao hôm nay anh lại biến thành người cầm cờ?
Hải Uyển Uyển còn chưa kịp hiểu ra vấn đề, màn chào cờ đã kết thúc.
Trần Hi gọi cô: "Em vẫn chạy à?"
"Hả? À, không, em chạy xong rồi." Ánh mắt Hải Uyển Uyển vẫn còn đang dừng trên người của Khúc Dật Chi, nhìn anh đi xuống từ lễ đài giương cờ.
"Đi ăn sáng đi, anh mời." Vẫn là người anh trai luôn quan tâm cô có đói hay không.
"À, được ạ." Hải Uyển Uyển quay đầu lại, Khúc Dật Chi đang chỉ huy đội rút khỏi lễ đài.
"Em đã có bạn trai chưa?" Tuỳ ý hỏi giống như hồi nhỏ hỏi cô có lạnh hay không.
"Không có..." Hải Uyển Uyển suy nghĩ một lúc, tin đồn tai tiếng vụ bạn trai của cô đã được mọi người xung quanh khai trừ hết rồi.
Cô khẳng định nói: "Không có."
Giọng nói không quá to hay quá nhỏ, nhưng vẫn đủ theo gió trôi vào tai của Khúc Dật Chi.