Buổi trưa hôm đó, phòng thí nghiệm đột nhiên tập hợp gấp, nói là có phó giáo sư mới của khoa Hóa học về sau sẽ phụ trách mọi việc trong phòng thí nghiệm, buổi chiều sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen.
Nhân tiện, buổi tối sẽ liên hoan chào đón phó giáo sư mới.
Đón tiếp rất tưng bừng, xem ra vị giáo sư mới này đúng là không thể coi thường được.
Trước khi rời đi, Hải Uyển Uyển nhận được một tin nhắn WeChat từ Trần Hi, với nội dung: "Uyển Nhi, cùng ăn tối nhé."
Cô trả lời: "Tối nay phòng thí nghiệm bên em liên hoan rồi."
"Được rồi, vậy tối mai cũng được.
" Trần Hi rất vui vẻ.
"Được ạ."
Dù đã lâu rồi không gặp nhau, nhưng Hải Uyển Uyển không hề cảm thấy xa lạ với Trần Hi chút nào.
Ở bên cạnh anh, Hải Uyển Uyển không cần phải mang theo não, cũng không cần phải suy nghĩ gì, chính là kiểu thoải mái, không muốn làm gì thì không cần làm.
Anh vẫn là người anh lớn luôn chăm sóc cô, vừa gặp mặt đã khiến cô cảm thấy ấm áp.
Chỉ là buổi tối khi cô đến phòng họp, vừa vào phòng đã nhìn thấy Trần Hi mặc áo sơ mi trắng đang nói chuyện với Khúc Dật Chi.
Hải Uyển Uyển bước vào, nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn này đang đứng cùng nhau, nhất thời cô không biết nên chào ai trước.
Ngược lại, Chu Ninh rất tích cực, vừa nhìn thấy Hải Uyển Uyển đã ngay lập tức đi tới, tỏ vẻ hiếu khách: "Yo, đàn em đến rồi."
Hai người phía trước nhanh chóng quay đầu lại, trong phút chốc, giống như là mặt trời và mặt trăng cùng nhau xuất hiện.
Trần Hi thích cười, lại mặc áo trắng, cả người nhẹ nhàng thanh tú.
Khúc Dật Chi mặc một chiếc áo phông đen phù hợp với tóc đen và mắt đen, bờ vai rộng cùng đôi chân dài khiến anh trông quyết đoán và cao ráo hơn.
Lúc này, anh có một khuôn mặt như trên bộ bài Poker, trái ngược hẳn với vẻ ngoài ấm áp như ánh mặt trời của Trần Hi.
Cô giơ tay: "Hi!"
Sau đó nhìn Trần Hi: "Anh Trần Hi? Sao anh lại ở đây?"
Trần Hi nhìn cô cười.
Hải Uyển Uyển lúc này nới nhận ra anh chính là học sinh đáng tự hào ở nước ngoài mà giáo sư đã nhắc đến.
Cô hơi ngạc nhiên, rất vui và cũng hơi tiếc nuối, nếu không phải buổi sáng nay cô chỉ mải nói chuyện của bản thân mình thì có lẽ cô sẽ biết chuyện Trần Hi sắp trở thành thầy của mình.
Nhưng có vẻ như một mình Trần Hi liên tục hỏi suốt buổi sáng, cô thậm chí còn không có cơ hội để hỏi.
Cô hào phóng chúc mừng Trần Hi.
Trần Hi vỗ vai cô: "Em cũng rất giỏi, tiếp tục cố gắng chăm chỉ."
Những người xung quanh không ngờ hai người lại có mối quan hệ thân thiết đến vậy.
Trần Hi cũng nương theo mối quan hệ này với Hải Uyển Uyển, dường như bỗng nhiên, đã mở ra một lối vào trong mối quan hệ với các bạn trong lớp, mọi người ngay lập tức đều trở nên thân thiết.
Tất cả mọi người đều có thiện chí với vị phó giáo sư trẻ tuổi này, dù sao thì ai mà ghét được anh, nếu anh là một người dễ gần, đẹp trai, còn có một sự nghiệp thành công.
Chỉ có Khúc Dật Chi, với tư cách là quản lý sinh viên của phòng thí nghiệm, có vẻ hơi không hài lòng với vị phó giáo sư từ trên trời rơi xuống này.
Suốt cả buổi tối, anh bày ra khuôn mặt Poker, âm trầm không cười lấy một lần.
Ngay cả người đơn thuần như Chu Ninh cũng nhận ra anh không vui.
Sau khi phản ứng lại, Chu Ninh cảm thấy chuyện đó cũng bình thường, lúc trước đều là giáo sư đích thân hướng dẫn, nhưng bây giờ bị đổi thành Trần Hi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình bị tụt một bậc.
Khúc Dật Chi thật ra đang tức giận.
Vào buổi sáng, anh đã nhìn thấy Hải Uyển Uyển cười cười, nói chuyện với Trần Hi.
Bây giờ anh lại nhìn thấy Trần Hi ấm áp đặt tay lên trên vai Hải Uyển Uyển.
Từ nhỏ anh chưa bao giờ thiếu thốn thứ gì, anh luôn cho rằng mình rộng lượng.
Hôm nay là lần đầu tiên anh thấy mình có tính chiếm hữu mạnh đến vậy, mạnh mẽ đến mức hi vọng nụ cười của cô chỉ thuộc về anh, và bờ vai của cô cũng chỉ có thể bị anh đặt lên.
Hải Uyển Uyển đột nhiên hắt hơi.