Cơn gió cuối mùa hè mang theo chút mát mẻ khiến rèm cửa bay phấp phới.
Trần Hi đang tự giới thiệu bản thân trên sân khấu.
Cái hắt xì hơi này đặc biệt rõ ràng trong phòng họp yên tĩnh.
Trần Hi dừng lại, nhìn về phía cửa sổ.
Khúc Dật Chi lúc này đã nhanh hơn một bước, đóng cửa sổ lại.
Hải Uyển Uyển nhìn Khúc Dật Chi, anh lạnh lùng chăm chú nhìn cô, cô không còn cách nào khác là xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
Kể từ sau vụ dùng thuốc kích ɖục, cô cảm thấy mối quan hệ với Khúc Dật Chi trở nên khó xử.
Đó là kiểu quan hệ vừa quen vừa lạ, vì hai người đột ngột kéo gần khoảng cách mà không có sự tuần tự, dần dần tiến đến, mang đến cảm giác vừa xấu hổ vừa xa cách.
Cô nghĩ chính anh cũng không giải thích được mối quan hệ này nên cả hai cứ thế bế tắc rồi dừng lại.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Trần Hi nhìn Khúc Dật Chi rất tán thưởng.
Chỉ là ánh mắt của Khúc Dật Chi đáp lại khiến anh không khỏi rùng mình, tuy trên mặt cậu nhóc này không có biểu cảm gì nhưng cũng không phải là chuyện tốt.
Phòng thí nghiệm hóa học của trường đại học A từ lâu đã tự chịu trách nhiệm về mặt tài chính lời lỗ, ngân sách có rất nhiều nhiều tiền.
Tiệc liên hoan buổi tối được đặt ở phòng riêng rộng lớn của một khách sạn cao cấp bên cạnh trường.
Một nhóm thanh niên nam nữ nói chuyện, cười đùa rất sôi nổi.
Các bạn học nữ từng si mê Khúc Dật Chi đều đổ dồn sự chú ý vào Trần Hi, hiển nhiên, vị phó giáo sự họ Trần ấm áp này có vẻ tốt hơn nhiều so với Khúc Dật Chu luôn cao lãnh.
Bữa tiệc chiêu đãi gần như trở thành cuộc họp báo của Trần Hi.
Các câu hỏi lần lượt xuất hiện không ngừng, không gì khác ngoài các chủ đề linh tinh như đã có bạn gái hay chưa.
Khúc Dật Chi không quan tâm đến việc các cô gái đang vây quanh Trần Hi như bướm, anh chỉ để ý thấy khi Trần Xi trả lời chưa có bạn gái, anh ta mỉm cười, giúp Hải Uyển Uyển đang ngồi bên cạnh kẹp quả cà chua nhỏ mà cô mãi không kẹp được.
Những người trong bàn cơm ồn ào la ó.
Trần Hi cười cười giải thích: "Tôi từ nhỏ đã chăm sóc Uyển nhi như vậy rồi, đã thành thói quen."
Hải Uyển Uyển đặt đũa xuống, xua xua tay: "Đây là anh trai tôi." Có một chút dịu dàng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Khúc Dật Chi ngồi đối diện với hai người, gần như làm gãy đôi đũa trên tay.
Hải Uyển Uyển không thích cảm giác trở thành trung tâm của sự chú ý trong bữa tiệc tối, đặc biệt là khi cả bàn phải đều ồn ào nói mối quan hệ của cô và Trần Hi không đơn giản chỉ là anh em thông thường, điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Cô lấy cớ đi vệ sinh.
Cô gái bên cạnh nói với cô trong phòng riêng có phòng vệ sinh.
Cô nói nhỏ: Tôi muốn ra ngoài hít thở một chút.
Cô gái biết rõ, đám con trai trên bàn cứ trêu đùa khiến Hải Uyển Uyển không thể chịu đựng thêm được nữa.
Cuối cùng, Hải Uyển Uyển cũng có thể rời khỏi sự ầm ĩ và nhộn nhịp của cả bàn, hít thở một hơi.
Nhà hàng cao cấp, không gian riêng tư, không có khu vực ăn uống công cộng trên tầng phòng riêng.
Các phòng riêng đều được trang bị đầy đủ và nhân viên phục vụ cũng phục vụ phòng riêng 1v1.
Vì vậy, về cơ bản không có người trong không gian công cộng, nên yên lặng rất nhiều.
Hải Uyển Uyển tạt nước lạnh lên mặt, cô gần như không muốn quay lại không gian ồn
Nhưng đi ra ngoài quá lâu cũng không ổn, cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.
Làm cô giật mình.
Khúc Dật Chi dựa vào bức tường ở cửa.
Nhà vệ sinh ở khu vực công cộng dành cho cả nam và nữ.
Hải Uyển Uyển nghĩ anh muốn vào nhà vệ sinh.
Cô bình tĩnh lại, rồi chào anh: "Đàn anh, em xong rồi, anh vào đi."
Khúc Dật Chi đè vai cô, đẩy cô trở lại cửa, đưa tay ôm eo cô, rồi khóa cửa lại: "Hải Uyển Uyển, đủ rồi.
"