Hải Uyển Uyển bị Khúc Dật Chi đẩy vào cửa, hai cơ thể thể áp vào nhau, trán áp vào trán, hơi thở hoà cùng với nhau.
"Em đã làm gì?"
Cô cũng không hiểu ý anh là gì.
Khúc Dật Chi dùng ngón tay cái vuốt ve môi cô, thấy đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé mở, ướt át mềm mại, nhưng những gì cô nói lại không khiến anh cảm thấy thoải mái chút nào.
Rõ ràng là cô đã dụ dỗ anh trước.
Chính cô là người cởϊ qυần áo của anh trước, là người hôn anh trước, rồi rót thuốc vào miệng anh cũng rót luôn vào trái tim anh.
Tưởng chừng sẽ là một khởi đầu mới nhưng không ngờ đến, hình như hai người vẫn là người xa lạ.
Anh cứ nghĩ là do cô xấu hổ, nhưng không ngờ hôm nay lại thấy cô tươi cười với một người đàn ông khác.
Bây giờ cô vẫn còn hỏi ngược lại: "Em đã làm gì."
Anh hôn lên môi cô, bá đạo chiếm hữu, giống như tuyên thệ quyền sở hữu, ngậm vào trong miệng, dịu dàng một lúc, rồi tàn nhẫn, thọc lưỡi vào trong khuấy động, khiến cho Hải Uyển Uyển phải rên ɾỉ.
Hải Uyển Uyển dùng sức chống đỡ lồng ngực của anh, nhưng sao cô có thể đẩy được một người đàn ông đang động dục, đẩy một lúc cũng vô dụng, cô chỉ có thể để anh cướp đoạt, môi bị anh mυ"t chặt, nước miếng chảy xuống khóe miệng, sau đó lại bị anh liếm đi.
Cảm giác hôn môi Khúc Dật Chi không tệ, nhưng tình hình bây giờ là thế nào?
Cô thút thít muốn nói chuyện, nhưng lại bị anh chặn lại.
Tay cũng không để yên, sờ xuống chiếc váy mỏng, trực tiếp nhấc váy lên khỏi đùi, dùng tay bóp chính xác vào giữa hai chân của cô.
Hải Uyển Uyển kêu lên một tiếng rồi kẹp chặt hai chân lại, nhưng ngược lại càng siết chặt tay anh hơn nữa.
Tay anh vẫn đang quấn lấy động nhỏ hơi phồng lên của cô, cong ngón giữa, chui vào trong lớp vải lụa, rồi xoa nắn một cách thô bạo.
Cô nắm chặt hai tay của mình đấm vào ngực anh, nhưng ai biết động tác của Khúc Dật Chi còn trở nên tàn nhẫn hơn.
Đùi cường tráng của anh đẩy hai chân của cô ra, hướng về phía trước, gập chân lên giữa hai chân cô.
Lực mạnh đến mức như muốn đẩy ngã cô xuống dưới mặt đất.
Cô đứng không vững, đành phải chống đỡ trên vai anh.
Bầu ngực đầy đặn đè mạnh lên trên người anh, trong lúc cọ xát, hai đầṳ vú cũng trở nên cương cứng, tê đau.
Hải Uyển Uyển vùng vẫy dữ dội, nếu Khúc Dật Chi trước đây cho cô cảm giác an toàn, thì Khúc Dật Chi hiện tại giống như dã thú, có thể sẽ ăn tươi nuốt sống cô trong những giây tiếp theo, khiến cô sợ hãi.
Cô cắn môi anh, mùi máu tanh nhàn nhạt truyền đến khoang miệng, Khúc Dật Chi đau đớn buông môi ra, cúi đầu vùi vào ngực cô, cắn xuyên qua lớp quần áo của cô.
"Khúc Dật Chi...!Anh buông em ra."
Khúc Dật Chi giống như bừng tỉnh, thấy đôi môi của Hải Uyển Uyển hơi sưng lên vì bị anh cắn, đôi mắt ngấn lệ, khuôn mặt đầy kinh hoàng.
Anh nói xin lỗi, kéo cô vào lòng.
Hải Uyển Uyển muốn thoát ra, nhưng lại bị ôm chặt hơn.
Đầu anh dụi vào cổ cô, hơi thở dồn dập trong lồng ngực tràn ra càng thêm quyến rũ.
Hóa ra đàn ông có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
Vừa rồi còn là dã thú săn mồi hung hãn, nhưng bây giờ lại có thể giống như dã thú nhỏ bé vùi trong vòng tay của mẹ, thậm chí còn chờ cô đến an ủi.
Rõ ràng cô mới là người nên tức giận.