Cao H Dã Hỏa


Vãn Vãn cau mày, nhỏ giọng nói: “Ba ba, người bớt hút thuốc một chút đi.”“Được.” Ba ba sảng khoái đáp ứng, lại nói: “Em có muốn ra ngoài chơi không, ba ba mang em đi ăn bữa tối, sau đó đi ngắm cảnh sông.

Người ta đều nói ngắm cảnh sông ở thành phố Vân Châu vào ban đêm là đẹp nhất.”Khi nghe thấy được đi ra ngoài chơi, Vãn Vãn lập tức tràn đầy tinh thần, cô chỉ vào vali trong góc tường, nói: “Ba ba, người giúp em lấy một bộ quần áo lại đây.”Ba ba quay đầu nhìn vị trí của chiếc vali, rồi lại quay lại nhìn bờ vai và cần cổ trắng ngần của cô, cùng nửa nhũ thịt ẩn hiện trong chăn, ánh mắt thâm thúy, nói: “Ba không biết em muốn mặc cái gì, tự em đi lấy đi.”Vãn Vãn ở trong chăn uốn éo thân thể, nói: “Nhưng hiện tại em không mặc quần áo.”Ba ba nhướng mày, trêu chọc cười nói: “Đều bị ba ba sờ qua cùng ăn qua rồi, còn sợ bị nhìn thấy sao?”Nhịp tim Vãn Vãn đập nhanh hơn, cô hờn dỗi trừng mắt nhìn ba ba một cái, sau đó xốc chăn lên xoay người xuống giường.

Trong phòng mở điều hòa mát lạnh, cô vừa bước ra khỏi giường liền bị cơn lạnh lẽo này kích thích đến rùng mình, cặp vú bự lắc lư trong không khí, núm vú ngay lập tức cứng lại.Ánh mắt ba ba như mang theo lửa, sáng rực nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của Vãn Vãn.


Vãn Vãn bị nhìn thấy vô cùng thẹn thùng, che lại cái vú rồi chạy chậm đến trước vali, tùy tiện cầm một bộ nội y và váy, sau đó chạy vào phòng tắm.Ba ba xem vẫn chưa đã cơn thèm, còn cố ý giận hờn cô, nói: “Ở bên ngoài mặc là được rồi, còn vào phòng tắm làm gì?”Vãn Vãn không để ý tới anh, vào phòng tắm rửa mặt, mặc quần áo xong, rồi mới đỏ mặt bước ra ngoài.Tối nay cô không mặc váy liền áo, mà chọn một chiếc áo croptop hở rốn màu trắng, mặc cùng chiếc váy ngắn cùng màu, trông thật trẻ trung xinh xắn.Ba ba mặt không biến sắc đánh giá quần áo của cô, nói: “Con gái của ba thật xinh đẹp.”Vãn Vãn hất cằm lên đắc ý, nói: “Không biết là do ai sinh nhỉ.”Ba ba cong môi, nghĩ thầm chính vì sinh ra quá tốt như vậy nên mới một mình bá chiếm, ai cũng không cho.Hai người rời khách sạn, Lâm Triều Sinh lái xe đưa Vãn Vãn đến phố ẩm thực, đồ ăn ở thành phố Vân Châu là ngon nhất cả nước, mà ở phố ẩm thực này đều hội tụ đủ loại đồ ăn ở thành phố Vân Châu.Hai người cũng không vào bất kỳ cửa hàng cụ thể nào để ăn, mà đi dạo khắp con phố giống như khách du lịch, nhìn thấy món muốn ăn liền mua một ít, cầm trên tay vừa đi vừa ăn.

Lâm Triều Sinh phụ trách mua, còn Vãn Vãn phụ trách ăn, ăn không hết thì đút cho ba ba ăn, anh cũng cam tâm tình nguyện ăn nước miếng của con gái mình, ăn xong lại còn khen ngon.Ba ba như vậy đều khiến Vãn Vãn cảm thấy mặt đỏ tim run, hai người bề ngoài là cha con, nhưng kỳ thật sâu kín bên trong thì chẳng khác gì cặp tình nhân bình thường.


Chẳng hạn như khi xếp hàng, ba ba sẽ ôm eo cô, ngón tay không dấu vết mà vẽ vòng tròn lên rốn của cô.

Ví như thời điểm có nhiều người sẽ đan mười ngón tay vào nhau, ba ba còn ở lòng bàn tay cô gãi gãi.

Lại ví như khi tìm được chỗ ngồi để ngồi xuống nghỉ ngơi, ba ba sẽ ôm cô ngồi trên đùi, để tiểu huyệt của cô đè lên nơi đang nhô cao của anh.Hai người cứ như vậy, dường như không để ý gì mà làm ra những chuyện thân mật không nên làm nhất.Còn chưa đi dạo hết phố ẩm thực, Vãn Vãn đã ăn không nổi, cầm ly trà sữa, sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, đối với ba ba nói: “Không ăn nữa, chúng ta đi ngắm cảnh sông đi.”Công viên sinh thái ở thành phố Vân Châu là nơi tốt nhất để ngắm cảnh sông, nhưng ở đó quá nhiều người, nên Lâm Triều Sinh không mang Vãn Vãn đến đó, mà đi lên đập nước ở thượng nguồn, tầm nhìn khoáng đạt, người lại ít.Đậu xe ở bên đường, hai người leo lên đập nước, gió đêm mát lạnh bên sông lập tức ập vào trước mặt, thổi đến thể xác lẫn tinh thần của Vãn Vãn đều thoải mái..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận