Hai người chưa ăn bữa sáng lại lăn lộn đến giữa trưa, nên đều cảm thấy đói bụng.
Vừa ra khỏi cửa, Lâm Triều Sinh liền đưa Vãn Vãn đi ăn cơm trưa trước, sau khi ăn xong mới lái xe đi đến làng văn hóa.Trước đó Vãn Vãn đã từng nghe các bạn trong lớp nhắc đến địa danh này, nói rằng mỗi viên gạch mỗi ngói nhà, mỗi cây mỗi hoa trong ngôi làng cổ đều có nét đẹp riêng độc đáo.
Đó là một vẻ đẹp có thể gột rửa tâm hồn, làm cho người ta sinh ra dòng cảm hứng cuồn cuộn không ngừng.Nghe bạn học nói huyền diệu như vậy, Vãn Vãn cũng muốn đến một chuyến, nhưng không nghĩ tới ba ba đã an bài xong xuôi trước rồi.Sau khi xuống xe, Vãn Vãn thuận tay chụp bức ảnh đăng lên vòng bạn bè, định vị là làng văn hóa.
Cô còn chưa kịp đi vào trong thì đã có người bình luận ở bên dưới, là một nam sinh - bạn học cùng lớp cô.
Cậu ta nói hôm nay cũng ở chỗ này vẽ vật thực, hỏi Vãn Vãn có muốn gặp mặt không.Vãn Vãn lưỡng lự một hồi, cũng không trả lời, cô không muốn gặp người bạn học đó lắm.
Hiện tại toàn bộ tâm trí của cô đều đặt ở trên người ba ba, căn bản không muốn có người khác tới quấy rầy bọn họ.Sớm biết vậy đã không đăng lên vòng bạn bè rồi! Vãn Vãn buồn bực nghĩ, nhưng lúc này xóa đi cũng không còn kịp nữa.Lâm Triều Sinh thấy cô nhìn điện thoại đến ngây người, cho rằng cô đang nói chuyện phiếm với bạn bè, liền hỏi cô: “Vãn Vãn, muốn uống trà sữa không? Ba ba đi mua cho em.”Vãn Vãn ngẫu nhiên gật đầu, chỉ vào một cây đại thụ cách đó không xa, đối với ba ba nói: “Em qua bên kia chờ ba ba.”“Được, em đừng chạy lung tung.” Lâm Triều Sinh dặn dò xong, liền đi đến tiệm trà sữa cách đó không xa xếp hàng.
Chờ anh mua xong hai ly trà sữa trở về, thì phát hiện bên cạnh Vãn Vãn có thêm một người con trai, cũng mang theo dụng cụ vẽ tranh, còn nói chuyện với Vãn Vãn một cách rất nhiệt tình.Sắc mắt Lâm Triều Sinh tối sầm, cầm trà sữa đi tới, đưa một cốc trà hoa quả cho Vãn Vãn, rồi nghiêng người liếc mắt nhìn nam sinh bên cạnh, hỏi Vãn Vãn: “Cậu này là ai?”Vẻ mặt Vãn Vãn nhàn nhạt, nhận lấy trà hoa quả mút một ngụm, rồi nói: “Là bạn học cùng lớp của con.”Nam sinh dáng dấp lớn lên thanh tú, ăn mặc phong cách tiểu thịt tươi, đeo đồng hồ hàng hiệu, đi giày thể thao hàng hiệu, vừa nhìn liền biết là thiếu gia con nhà giàu.
Cậu ta nhìn thấy Lâm Triều Sinh, liền hỏi: “Đây chính là cha của Vãn Vãn đi?” Sau đó rất khách khí mà đưa tay về phía Lâm Triều Sinh, cười nói: “Xin chào chú, cháu tên là Cố Hiên, là bạn học của Vãn Vãn.”Lâm Triều Sinh bắt tay với cậu ta, trả lời: “Chào cháu.”Về sau, hai cha con liền bị tên Cố Hiên này quấn lấy, Vãn Vãn chọn một nơi để vẽ vật thực, cậu ta cũng đi theo đặt giá vẽ bên cạnh, sau đó cũng không vẽ mà một mực tìm chủ đề để trò chuyện với Vãn Vãn.Lâm Triều Sinh đeo cặp kính râm, ngậm thuốc lá, tìm chỗ mát mẻ ngồi xuống, vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm vào hai người họ ở cách đó không xa.
Anh dường như đã nhìn ra, cái tiểu tử thúi tên Cố Hiên này có ý với con gái anh! Ánh mắt kia, nụ cười kia, muốn bao nhiêu quấy rầy liền có bấy nhiêu quấy rầy!Người đàn ông ngâm mình trong thùng giấm hoàn toàn quên mất rằng mấy ngày nay, kẻ luôn quấy rầy con gái anh vẫn luôn là anh.“Vãn Vãn, khi nào thì cậu về thủ đô? Đến lúc đó chúng ta trở về cùng nhau đi?” Cố Hiên hỏi Vãn Vãn.Vãn Vãn trầm mặt, cau mày, xoay xoay bút vẽ, quay đầu nói với Cố Hiên: “Bạn học Cố, cậu làm phiền đến tôi vẽ tranh, cậu không vẽ sao?”Cố Hiên dừng một chút, ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Thật ra mình đến đây vẽ từ buổi sáng rồi, vừa chuẩn bị về thì gặp được cậu.”“Vậy cậu có thể về rồi.” Vãn Vãn nói, ý tứ từ chối hết sức rõ ràng..