Nhậm Khanh Khanh rũ đầu, qua một thời gian sau, lúc này mới đưa một bàn tay ra.
Bây giờ nàng bệnh không hề nhẹ, nếu không tốt lên, chỉ sợ sẽ không được gặp Tiểu Bảo.
Bả vai nữ tử rũ xuống, âm thanh khóc nức nở truyền đến lỗ tai, hai ngón tay Vương Diệp đáp trên cổ tay nàng rồi dừng lại, lòng không đành.
Hắn không biết thân phận nàng, cũng biết Hoàng Thượng thật sự không nên như vậy.
Tiểu nương tử nhìn mới mười tám, mười chín tuổi, Hoàng Thượng nhìn trúng cũng là nhìn trúng, như thế nào còn muốn nhốt người ta vào ngục giam?
Xưa nay con người hắn mềm lòng, lúc này cũng vậy, thấy nàng cùng muội tử nhà mình tuổi cũng xấp xỉ, không khỏi nhẹ giọng nói: “Nương tử, xem xét thời thế, quá cứng dễ gãy.
”
Nhậm Khanh Khanh khóc càng thương tâm hơn, nàng cứng cỡ nào, ở trước mặt bọn họ, rõ ràng sức lực phản kháng cũng chẳng có.
Chọc nàng khóc lớn hơn nữa, Vương Diệp có chút nóng nảy, nói không lựa lời:
“Chủ tử nhà ta thân phận phi phàm, nếu ngươi làm cho ngài vui, con đường phía trước tất nhiên bằng phẳng.
”
Tay nàng đang gạt lệ ngừng lại một chút, thiếu chút nữa bị tên thư ngốc này chọc cười.
Cái gì mà con đường phía trước bằng phẳng, nàng lấy đâu ra con đường phía trước?!
Chỉ là nghĩ đến nơi hắn nói, lại nhìn tình cảnh trước mắt, muốn gặp Tiểu Bảo, nghĩ ra khỏi đây, chỉ có thể dựa vào tên kia.
Cho dù, việc này vốn là do hắn làm!
Nàng cắn răng, trong lòng dâng lên một cơn nóng nảy.
Vương Diệp nói xong đã hơi hối hận, nhưng thấy tiểu nương tử này đã duỗi tay ra lấy chén thuốc ở thành giường, uống một hơi cạn sạch.
Dường như nàng có tinh thần hơn, một đôi mắt hạnh cong cong về phía hắn: “Đa tạ.
”
Lòng Vương Diệp bỗng chốc run lên, cúi người thật sâu, cõng hòm thuốc rời đi.
Thật sự tội lỗi, nữ tử của Hoàng Thượng, vậy mà hắn dám nói nhiều, nhìn nhiều.
Người cầu kiến Trịnh là Nhạc, thống lĩnh ngự lâm vệ , hắn quản tất cả hành tung của công chúa phiên vương, lần này cũng đúng vì thế sự mà đến: “Bẩm Hoành Thượng, công chúa Nhữ Dương ba ngày trước đã rời kinh.
”
Tiêu Thừa không để ý lắm, muội muội của hắn được tiên đế ,Thái Hậu nuông chiều nhiều năm, xưa nay tính tình tùy tâm sở dục.
Hắn nhấp ngụm trà: “Nàng đi đâu?”
“Hà Tây.
”
Tay hắn dừng lại, nhớ đến Thám Hoa lang cũng ở đó, cau mày hỏi: “Tìm Chu Tồn Phong hả?”
Trịnh Nhạc đáp đúng vậy.
Mắt hắn nheo lại, ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Khó trách, Nhậm Khanh Khanh đi đâu cáo trạng cũng không ai tiếp, bị đưa vào ngục còn có người đến điều tra, hẳn là do muội muội hắn gây chuyện.
Hắn ném một khối lệnh bài về phía Trịnh Nhạc: “Ngươi đi, dẫn Nhữ Dương về đây, nếu nó ngang bướng muốn cuốn lấy Chu Tồn Phong, đánh gãy chân nó bó trở về.
”
Thân là một công chúa, thế nhưng lại đi coi trọng một nam nhân đã có thê tử, đúng là buồn cười.
—
Hiện nay đúng lúc lũ lụt càn quét, công việc trong triều bề bộn, đã là ban đêm, Tiêu Thừa vẫn ngồi dưới đèn phê tấu chương.
Hà Thiên Sinh nhẹ nhàng đi vào, nói: “Hoàng Thượng, Kính Sự Phòng đưa thẻ bài đến.
”
Hồi lâu hắn chưa từng đặt chân vào hậu cung, lần trước ——
Vẫn là lần trước ở trong ngục làm nữ tử kia.
Trước mắt hắn hiện lên cơ thể trắng bóng như thịt luộc, ném bút lông trong tay, nói: “Thân thể nàng sao rồi?”
Hà Thiên Sinh sửng sốt, lúc này mới nhớ người hắn hỏi chính là Nhậm Khanh Khanh, vội vàng đáp:
“Thân thể nương tử đã tốt.
”
Trong lòng hắn cổ quái, tâm tư Hoàng Thượng thật sự khó dò, cách mấy ngày nay, như thế nào lại hỏi đến nàng.