Tiêu Thừa nắm chặt dây cương trên tay, hắn nhăn mày, vẫy vẫy tay, tên quan binh kia lập tức bị lôi xuống.
Rồi sau đó, tùy tùng của hắn tiến đến đưa một thỏi bạc: “Tiểu nương tử, đừng khóc.”
Hắn đang muốn rong ngựa rời đi, không ngờ lúc này tiểu nương tử kia ngẩng đầu lên.
Đôi mắt nàng chứa đầy nước mắt, cánh môi đỏ mọng mím chặt, cực kỳ quật cường.
Gương mặt trắng nõn dính vài vết tro bụi, nhưng thật ra càng tăng thêm vài phần ngây thơ chất phác.
Hầu kết Tiêu Thừa khẽ nhúc nhích, một đôi mắt ưng từ trên cao nhìn xuống.
Nam tử ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống, do ngược ánh sáng mặt trời nên không nhìn được rõ mặt, nhưng Nhậm Khanh Khanh có thể cảm nhận được uy hiếp đến từ hắn.
Lòng nàng run rẩy, giờ phút này cũng không dám gây chuyện thêm, nhút nhát sợ sệt đẩy đẩy tay hắn:
“Đa tạ đại nhân, không, không cần.”
Một câu này âm thanh mềm mại nhẹ nhàng, Hà Thiên Sinh nghe thấy tâm đều phải hóa nước.
Tiểu nương tử khuôn mặt đẹp đẽ, lại sinh ra một giọng nói hay như vậy, chớ có nói là nam tử thật, hắn còn là hoạn quan, tâm cũng động không thôi.
Đang muốn khuyên thêm một câu nữa, phát hiện vậy mà chủ tử lại xuống ngựa, đi từng bước một đến trước mặt.
Hà Thiên Sinh lui qua một bên, đưa mắt nhìn Tiêu Thừa cúi người xuống, đối diện cùng tiểu nương tử kia.
Nhậm Khanh Khanh còn chưa phản ứng lại được, nam tử mới vừa rồi ngồi trên lưng ngựa đã đến trước mặt nàng.
Hắn cách nàng gần như vậy, sớm vượt qua phạm vi tiếp xúc bình thường giữa nam nhân và nữ nhân, Nhậm Khanh Khanh còn có thể nhìn thấy trong mắt hắn bóng dáng của mình.
Ánh mắt hắn đen tối, bên trong mang theo ý đoạt lấy, giống một trận bão táp mưa sa sắp giáng xuống, cảnh tỉnh trước cho nàng.
Nhậm Khanh Khanh bị nhìn đến run lên, nàng không khỏi lùi về phía sau, thái dương cũng thấm ra chút mồ hôi.
Nàng vừa hoảng vừa sợ hãi, không biết vị đại nhân này vì sao phải nhìn chằm chằm mình không buông.
Càng làm cho nàng kinh hoảng, lúc sốt ruột vì hoàn cảnh xa lạ, thế nhưng lại bị kích thích trào cả ra sữa, thấm ướt tầng xiêm y bên trong.
Tay nàng đang chống trên mặt đất giật giật, bên tai đỏ bừng, e lệ không thôi.
Không biết là vì ánh mắt cường thế của nam tử kia, hay vẫn là chính mình tự nhiên thấm sữa.
Tiêu Thừa quét qua nàng một lần, đã biết nàng sợ mình.
Tiểu nương tử co rúm lại, hắn cũng không thèm để ý, thiên tử uy hiếp cũng thừa nhận như vậy.
Hắn vươn tay, đưa bàn tay tới trước mặt Nhậm Khanh Khanh , trong đó ý tứ không cần nói cũng biết.
Đến nỗi hài tử trong lòng ngực, sớm đã có người ánh mắt thức thời ôm đi.
Hà Thiên Sinh đứng một bên lúc này đã nhìn đến choáng váng, hắn làm bạn với thánh giá hơn hai mươi năm, tự nhiên sẽ hiểu được vui buồn của hoàng đế, hiện nay lại muốn đích thân đỡ tiểu nương tử này lên.
Tuy nói nàng có vài phần tư sắc, nhưng chưa chắc có thể thắng được vài vị nương nương trong hậu cung.
Ai ngờ tiểu nương tử này lại không cảm kích một chút nào, chống thân mình lên, linh hoạt lạ thường lăn trên mặt đất một vòng, cứ như vậy bò lên.
Bẩn thỉu như vậy, Hà Thiên Sinh ngại nàng quấy nhiễu thánh giá.
Nhậm Khanh Khanh biết mình chật vật, nhưng cũng không dám cùng nam tử kia tiếp xúc nhiều.
Cũng không biết vì sao, ở ngay lúc hắn vươn tay, dòng sữa lại chảy ra càng nhiều.
Trước ngực ướt đẫm, nàng sợ vạt áo trước cũng bị ướt nhẹp, người khác sẽ nhìn thấy, hoảng đến một lần nữa ôm Tiểu Bảo trở về trong lòng ngực.
Nàng không dám ngẩng đầu, hành lễ, bánh bao trên mặt đất cũng mặc kệ, hoang mang rối loạn chạy đi mất.
Tay Tiêu Thừa còn đang đưa ra, sắc mặt hắn đen tối không rõ, Hà Thiên Sinh lại rùng mình một cái.