Mặt hắn âm trầm, từng câu từng chữ nói: “Ngươi muốn chạy?”
Sắc mặt Tiêu Thừa lạnh băng, quanh thân hắn cũng lạnh lẽo như bị đông cứng.
Tâm Nhậm Khanh Khanh run run, hướng hắn dập đầu: “Dạ, cầu xin đại nhân buông tha ta.
”
Trán của nàng dán lên mu bàn tay, hai mắt nhắm chặt, vì sự lạnh lẽo chảy cả mồ hôi.
Nàng cực kỳ sợ hắn, nhất định phải rời khỏi đây.
“A!” Nàng chợt kêu lên tiếng, nam tử bắt lấy tóc dài của nàng, xách theo cổ áo kéo nàng một đường dài đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Ngươi phải đi?”
Tâm nhanh chóng nảy lên, nàng nín thở không dám cử động.
Thấy nàng không đáp, Tiêu Thừa giữ đầu, ép ngẩng đầu lên cho nàng nhìn chính mình: “Lặp lại lần nữa.
”
Nhậm Khanh Khanh sợ hãi đến mức khóe mắt phiếm nước, tay chống trên đệm giường hơi hơi run rẩy, mím môi không dám nói lời nào.
Mới vừa rồi chữa khỏi cho nữ nhân này, còn nuôi nhi tử của nàng đến trắng trẻo mập mạp, nàng lại còn yêu cầu phải đi, trên đời nào có việc tốt như vậy?
Tiêu Thừa cười lạnh một tiếng, bóp cổ nàng, gân xanh trên tay nhô lên: “Lúc đầu không phải ngươi cầu ta chủ trì công đạo?”
“Bỏ rồi?”
Cơ thể nàng run rẩy, trong mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Tiêu Thừa không rõ ngọn nguồn bực bội, đem người quăng ngã ở trên giường, cả người đè trên người nàng, âm thanh thâm trầm: “Ngươi lên kinh là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
Xiêm y nàng hắn cũng không cởi, chỉ luồn xuống váy, tụt quần xuống dưới, nắm một chân nàng gác lên vai, cự long đang bạo trướng dục vọng mạnh mẽ cắm vào—
Vừa nãy hắn mới chỉ chơi vú nàng, huyệt khẩu đã phun ít dâm dịch.
Quy đầu hắn đỉnh khai huyệt thịt, theo dâm dịch thúc đi vào, một chút đã đỉnh đến tận tử cung.
Nhậm Khanh Khanh kêu thảm một tiếng, mười ngón tay căng thẳng nắm chặt, lắc đầu: “Không, không cần.
”
Trong mắt hắn lửa giận càng nặng nề, giơ lên bàn tay đánh bốp vào chân tâm của nàng, lạnh giọng: “Ngươi nơi nào không cần? Dâm phụ, giơ chân cho nam nhân thúc vào, ngươi nơi nào từ bỏ?!”
Nàng quay đầu đi, nhắm chặt hai mắt, nước mắt từ bên trong rơi xuống.
Tiêu Thừa nhìn thấy, cười lạnh một tiếng, duỗi dài cánh tay dài lấy đến một mặt gương đồng, bóp cổ làm cho nàng trợn mắt:
“Nhìn xem dáng vẻ thiếu làm của ngươi!”
Hàng mi dài của Nhậm Khanh Khanh run run, bị nam tử cưỡng bức mở mắt ra, trông thấy bản thân mình trong gương, không khỏi dừng lại.
Nàng bị hắn thúc cái miệng nhỏ khẽ nhếch, đầu lưỡi hồng hồng từ bên trong nhô ra, trong mắt còn mang theo một tia khó nhịn.
Trên má nàng ửng hồng, dáng vẻ còn chưa muốn đủ.
Nàng hoảng đến mức đánh nghiêng mặt gương, ưm ưm: “Ta không có…… Không phải ta……”
Tiêu Thừa lại thúc vào thúc ra, thấy nàng không chịu tiếp nhận, lại ấn cổ nàng xuống làm cho nàng cúi đầu, nhìn nơi hai người đang giao hợp.
Nam tử long mao nồng đậm phát ngạnh thổi mạnh qua âʍ ѵậŧ trắng nõn của nàng, côn thịt màu tím đen của hắn không ngừng ra ra vào vào trong miệng huyệt, thường thường kéo ra vài giọt dịch trắng đục , huyệt thịt đỏ tươi bị hắn thúc đến văng cả tia nước ra ngoài.
Trong lòng Nhậm Khanh Khanh cực thẹn, chân đá loạn trên đầu vai hắn, bị hắn giữ chặt lấy một bên.
Hắn cắn thịt trong lòng cẳng chân nàng, vết răng hõm vào thật sâu : “Lại nói phải đi, ta liền làm chết ngươi.
”
Hắn còn chưa làm đủ, sao có thể để nàng đi.
Càng đừng nói Nhữ Dương đối với nàng như hổ rình mồi, một khi nàng ra khỏi kinh thành, chỉ sợ sẽ bị ăn đến không còn lại chút thịt thừa.