*người giả vờ còn trinh
Lông mi nữ tử run rẩy, cắn chặt răng, lại nói lời như lần đầu mắng hắn: “Dâm tặc.”
Hắn cười nhạo một tiếng, thấy miệng nhỏ của nàng khẽ cong lên, đầu lưỡi đỏ tươi bên trong lộ ra ngoài, cúi đầu xuống, cắn một cái vào môi nàng.
Nhậm Khanh Khanh phản ứng cực nhanh, khớp hàm khép lại, cắn môi hắn rớm máu.
Tiêu Thừa bóp chặt hàm dưới của nàng, ép người phải mở miệng.
Hắn dán vào môi nàng, bắt đầu Liếm láp không có kết cấu.
Hai người lần đầu hôn môi đã đổ máu, nàng còn chưa từ bỏ ý định muốn cắn hắn lần nữa, bị tay hắn nắm cằm chặt như muốn trật khớp.
Hắn dán vào môi nàng, cuối cùng cũng nếm được đôi môi xinh đẹp.
Hai lần đầu nàng đã tránh được, nhưng bây giờ càng vì ý động, hắn duỗi đầu lưỡi xông vào trong khoang miệng.
Đầu lưỡi của hắn đi vào cuốn lấy nàng, há miệng như muốn đem nàng nuốt cả vào trong.
Nhậm Khanh Khanh bị hôn gần như không thở nổi, dùng tay đánh vào ngực hắn.
Khóe mắt nàng mang theo nước mắt, nếu không phải bị bóp không thể động đậy, hận không thể cắn chết hắn.
Tiêu Thừa di chuyển cuốn lấy đầu lưỡi nàng, bọc lấy lưỡi Liếm mút.
Cách hôn của hắn rất thô bạo, giống như trên giường, hôn nàng mạnh đến mức khó thở, nước bọt không ngừng chảy ra từ khóe miệng, bị hắn Liếm rồi nuốt xuống.
Một tay hắn nắm cằm nàng, sợ lại bị cắn, một tay kia bóp lấy sau gáy đưa về phía trước, môi răng dây dưa, như muốn nuốt chửng cả nàng.
Nhậm Khanh Khanh không thở nổi, đầu lưỡi non nớt bị hắn bao bọc, bủn rủn vô lực, hắn xông vào khoang miệng tàn sát bừa bãi, không hề khách sáo.
Hắn đẩy nước bọt mang theo vị máu mà nàng vừa cắn qua.
Nàng vẫn luôn mở to mắt, thấy mắt nam tử nhắm chặt, hàng mi dài run run, không mạnh mẽ như bàn tay hắn.
Nàng phiền chán trừng liếc hắn một cái, sau đó lại nhắm mắt, thật sự không muốn nhìn thấy hắn.
Nàng mới vừa khép mắt, mắt Tiêu Thừa liền mở ra,con ngươi đen láy nhìn nàng, sâu không thấy đáy.
Hắn hôn càng ngày càng sâu, hôn mang theo lưu luyến, không ngừng mút lấy đầu lưỡi.
Nhưng Nhậm Khanh Khanh thở dốc càng ngày càng nặng, như đang khó thở.
Tiêu Thừa buông môi ra, hơi hơi rời đi, kéo theo một sợi bạc dài giữa môi hai người.
Môi dưới có dấu răng, từng giọt máu rỉ ra.
Nhưng hắn không quan tâm chút nào, giơ tay lên lau đi, nhìn đầu ngón tay đầy máu, bày tay bóp cần cổ nàng càng dùng sức thêm vài phần.
Cằm Nhậm Khanh Khanh bị hắn véo thành vết xanh tím, vừa được buông lỏng, tức giận mắng: “Cẩu tặc.”
Hôm nay lá gan lớn hơn không ít, đương nhiên là bị hắn chọc giận.
Tiêu Thừa cười hừ, một tay nhấc lên váy nàng: “Làm sao chỉ biết mắng hai câu này?”
Nàng tức giận đến hai mắt đỏ lên, bỗng nhiên kêu nhỏ: “A!”
Ngón tay lạnh lẽo của nam tử thẳng tiến vào quần, véo lên hoa hạch nàng.
Nhậm Khanh Khanh cắn môi, chân tâm bị hắn xoa bóp vài lần, nước đã róc rách chảy ra, làm ướt bàn tay hắn.
Đầu ngón tay vân vê âm đế hơi nhô lên, không ngừng xoa ấn.
“Ư……” Giữa mày nàng nhíu lại, nhịn không được nhẹ thở hổn hển.
Nàng thoáng nhìn mắt hắn mang vẻ trào phúng nhìn vào mình, thoáng chốc cắn môi, rũ mắt xuống.
Một ngón tay Tiêu Thừa vân vê khối hoa hạch kia, một ngón tay nhợt nhạt vòng quanh môi hoa vuốt ve một vòng, sau đó nhẹ nhàng chọc chọc đi vào.
So với lần trước thô bạo cắm vào, lúc này hắn cực kỳ kiên nhẫn.
Ngón tay từng chút xâm nhập vào hoa huyệt, bị đường đi vây quanh, chậm rãi trừu động, ép ra nước dịch.