Đường đường là công chúa, lại muốn đi tiếp triều thần hồi kinh, nàng cũng không chê mất mặt!
Lại nghĩ tới nữ tử không có lương tâm trong biệt uyển kia, hắn lạnh mắt: “Ngươi dẫn theo một đội nhân mã, ngăn ở cửa thành, không cho bọn họ hồi kinh.
”
Nếu Nhữ Dương muốn, hắn sẽ cho nàng được toại nguyện.
Trịnh Nhạc ngẩn người, không rõ được ý này, Chu Tồn Phong công thành hồi kinh, vì sao phải ngăn chặn.
Lại thấy quanh thân Thánh Thượng lạnh đến đống băng, không biết bị người nào chọc giận.
Trịnh Nhạc cúi đầu, khom lưng cáo lui.
Tuy hắn là thống lĩnh ngự lâm vệ , lại không ở bên cạnh Tiêu Thừa lâu dài.
Vừa ra đến bên ngoài, vẻ mặt đau khổ hỏi: “Hà công công, ý của hoàng thượng là gì đây?”
Hà Thiên Sinh nghĩ đến quan hệ của Chu Tồn Phong cùng tiểu nương tử kia, đoán ra Hoàng Thượng hẳn là đang không vui, chỉ nói: “Trịnh đại nhân yên tâm đi thôi, chỉ là muốn được yên tĩnh.
”
Trịnh Nhạc nhíu nhíu mày, hắn được phân phó mang theo binh lính vô danh đến chặn người, chẳng lẽ hoàng thượng bất mãn với Thám Hoa lang?
Không dám tìm hiểu quá sâu ý thánh, hắn chắp tay cảm tạ, bước chân rời khỏi.
Sắc mặt Tiêu Thừa âm trầm ngồi trước bàn, hắn năm nay 24 tuổi, từ trước nay đến nay vui buồn không thể hiện lên mặt, chỉ là hôm nay quá bạo nộ.
Cho dù Hà Thiên Sinh hầu hạ từ lâu rồi, giờ phút này cũng không dám nói nhiều, chỉ thật cẩn thận buông ấm trà xuống, cúi đầu lui sang bên cạnh.
Lúc này, nam tử đột nhiên mở miệng: “Gọi Vương Diệp đi biệt uyển.
”
Thái y đi đến đó, có thể làm cái gì nữa, đơn giản chỉ là chữa bệnh.
Chắc tiểu nương tử kia bị thương, trong lòng Hà Thiên Sinh thở dài một hơi.
Hắn đáp lời “Vâng”, đang muốn lui ra, lại nghe hắn nói: “Ngừng đưa thuốc tránh thai cho nàng.
”
Không phải nàng nhớ Chu Tồn Phong sao, không phải yêu thương Tiểu Bảo cùng hận mình sao? Hắn cố tình muốn cho nàng hoài hai hài tử của mình, đến lúc đó xem nàng xử lý như thế nào?
Hà Thiên Sinh kinh hãi không thôi, hiện nay hoàng đế vẫn chưa có con nối dõi, cũng không thường xuyên đến hậu cung, nếu ngừng chén thuốc kia, chẳng phải là…!
Ở trong cung lăn lộn vài thập niên, suy cho cùng cũng không phải đèn cạn dầu, dù cho trong lòng sóng to gió lớn, trên mặt cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ cung cung kính kính cáo lui.
Lúc Vương Diệp nhìn thấy Nhậm Khanh Khanh đã bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ của tiểu nương tử trắng bệch, còn gầy hơn rất nhiều so với lần trước, tiều tụy đến hốc mắt cũng hãm sâu vào.
Trên cổ còn có dấu tay xanh tím, nhìn không giống dây thừng siết, như bị bàn tay bóp.
Người có thể bóp cổ, chỉ có ——
Hắn ngừng đoán linh tinh trong lòng, cách chiếc khăn mỏng bắt mạch cho nàng.
Nữ tử vẫn luôn nhắm mắt, dù cho tỉnh, cũng chưa từng mở.
Hắn viết đơn thuốc giao cho Triệu ma ma, thấy bà mặt lộ vẻ khó xử, chỉ nói: “Ma ma có chuyện gì, cứ nói ra.
”
Phụ nhân nắm tay, nói: “Dưới thân nương tử còn có thương tích, xin đại nhân kê chút thuốc.
”
Nơi riêng tư Nhậm Khanh Khanh sưng đỏ không thôi, bà rửa ráy cho nàng đều bị kinh sợ, hạ nhân trong cung không có cách nào ra cửa mua thuốc, chỉ đành nói cho hắn.
Vương Diệp ngẩn ra, quay đầu qua nhìn nữ tử yếu ớt, thở dài: “Ta biết rồi.
”
Hắn dừng một chút, lại nghĩ ngợi, nói: “Nương tử ngoại thương không nặng, đắp chút thuốc dán tĩnh dưỡng là được.
Chỉ là trong tâm nàng tích tụ, cứ thế mãi, chỉ sợ vô ích với thân mình.
”