Dường như nữ tử cũng nghe thấy, ư ư hu hu khóc lên.
Hắn lau lau nước mắt nàng: “Không được khóc.”
Trong ngục giam không lớn, năm sáu người còn đang quỳ, thấy hoàng thượng vuốt mặt một nữ phạm nhân như vậy, đầu rũ xuống không dám ngẩng lên nhìn.
Vương Diệp thấy cảnh tượng như vậy cũng giật mình, Hoàng Thượng từ trước đến nay đều lạnh nhạt, cho dù nương nương trong hậu cung đẹp đến mấy cũng chưa từng làm gì quá, ngược lại như thế nào còn coi trọng một nữ phạm nhân?
Tiêu Thừa đã thu tay về, trầm giọng hạ lệnh: “Hồi cung.”
Hắn không nói đến có cho nàng ra khỏi ngục hay không, người khác có mắt không dám nhắc đến.
Dù sao cũng chỉ là một phạm nhân, không có gì phải vội.
Hàng mi dài của Nhậm Khanh Khanh khẽ run, chậm rãi mở mắt ra, nam tử kia đang khoanh tay đứng bên cạnh giường nhìn nàng, vẻ mặt nhàn nhạt.
Vừa thấy hắn trong lòng nàng sợ hãi, lại nhớ đến ngày đó bị lăng nhục, mới tỉnh dậy đã rúc vào góc tường, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
Tiêu Thừa liếc liếc mắt nhìn nàng: “Tỉnh cũng nhanh đấy.”
Nhậm Khanh Khanh nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình vẫn đang ở trong ngục, Tiểu Bảo lại không thấy tung tích.
Nàng bất chấp ghê tởm hắn, âm thanh như bọc một tầng băng: “Con của ta đâu?”
Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, nói đúng là nàng.
Mới vừa rồi còn như tiểu bạch thỏ trốn tránh hắn, hiện nay đã dám chất vấn.
Trên người nữ tử này có một mùi hương thanh mát âm u, làm cho ngục giam lạnh lẽo ẩm ướt này cũng không đến nỗi khó ngửi.
Hắn bước dến gần vài bước, đầu mũi hơi ngứa ngáy, âm thanh trầm khàn: “Con cái không có tội, nó ra ngoài rồi.”
Nhậm Khanh Khanh nắm chặt khăn trải giường cũ nát dưới thân, trong mắt mang theo nỗi phẫn hận: “Ngươi đem con trả lại cho ta!”
Hắn chỉ chỉ một chén thuốc nóng hổi đặt ở một bên: “Uống lên.”
Nàng cắn môi, một đôi con ngươi trắng đen rõ ràng vẻ kháng cự nhìn hắn, một tiếng cũng không phát ra từ cổ họng.
Tiêu Thừa không có kiên nhẫn, hắn vốn không có lúc nào nhàn rỗi, hôm nay nhớ đến một câu khinh thanh tế ngữ “Phu quân”, lúc này mới nổi lên hứng thú.
Nàng muốn cáo trạng, tất nhiên hắn không thể cho nàng được chết.
Hắn xốc chăn trên người nàng lên, một tay bưng chén thuốc, một tay bóp chặt má nàng, đem nước thuốc rót vào trong miệng ——
Nước thuốc cuồn cuộn đắng gắt tiến vào trong họng, Nhậm Khanh Khanh nhắm chặt hai mắt, không ngừng ho khan, cho rằng bản thân mình muốn chết.
Tiêu Thừa bón xong thuốc, mới vừa buông ra tay, thân thể nàng xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào trong lòng ngực hắn, một thân mềm mại.
Lòng hắn đang nhấc lên, đang muốn mở miệng, nàng liền “Oẹ” một tiếng phun ra đầy người hắn.
Một thân y phục màu đen của Tiêu Thừa bị nàng phun từ trên xuống dưới tất cả đều là nước thuốc, cực kỳ chật vật.
Vừa phun ra người hắn xong cả người nữ tử như không có lực, vẫn ghé trên người hắn như vậy.
Hai luồng vú thịt mượt mà dán vào trước ngực, tê tê dại dại làm người muốn sờ, nếu có tức giận cũng không phát ra được.
Hắn trầm giọng nói: “Lại đi đun chén thuốc nữa đến đây.”
Hà Thiên Sinh thấy Hoàng Thượng đang nắm chặt eo của nữ tử kia, đã đoán ra một chút, lệnh cho nô tài bên người lui xuống.
Hắn bóp sau gáy bắt nàng ngẩng đầu lên: “Cho ngươi uống thuốc còn làm bẩn y phục của ta?”
Nhậm Khanh Khanh bị ép ngửa đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn, cắn môi không nói một lời.
Tiêu Thừa cười lạnh một tiếng, đơn giản tháo đai lưng cởi bỏ áo ngoài.
Lại thấy dáng vẻ sợ hãi mình của nàng, không khỏi nheo lại mắt, duỗi tay muốn cởi xiêm y của nàng.