Vừa nghe được những lời cô nói, Lý Cảng liền bật cười, dù sao đi chăng nữa thì tất cả mọi người đều biết lương của nhân viên công chức không cao, điều kiện cũng không tốt lắm.
“Cũng tốt, nhân viên công chức rất nhàn hạ.
Chẳng bù cho tôi, vội muốn chết luôn, mấy năm trước tôi mở một cửa hàng kinh doanh vật liệu xây dựng, công việc buôn bán tốt lên một cái là bận đến quay vòng vòng.”
Lục Chi: "..."
Anh ta định nói thêm cái gì đó, nhưng bà xã của anh ta đã đi đến gọi anh ta trở về nhà rồi.
Lục Chi liếc nhìn cô ta một cái, không ngờ cô ta lại đang mang thai đứa thứ ba!
Chuyện này cũng đáng sợ quá đi, mặc dù chuyện sinh con đẻ cái dựa theo chính sách của quốc gia, nhưng nhà đã có hai đứa con nhỏ rồi, vậy mà vẫn muốn sinh nữa.
Nhưng trước đó cô cũng nghe nói, hình như hai đứa lớn đều là con gái, có lẽ đẻ thêm đứa này với hy vọng em bé là con trai.
Lục Chi bị dọa đến mức hai chân trở nên mềm nhũn.
Sau khi nhìn thấy hai người bọn họ rời đi, cô nhỏ giọng nói với Giang Ngộ.
“Thật là đáng sợ, anh ta thật đúng là đáng sợ mà, anh có biết không? Hồi học cấp ba em còn thích anh ta một thời gian khá là dài đấy, trước kia trông anh ta cũng rất điển trai, không hiểu tại sao kết hôn vào lại thành ra như vậy, nếu hồi đó không cẩn thận, có khi bây giờ người mang thai ba đứa trẻ kia lại là em đấy chứ.
Nhà anh ta trọng nam khinh nữ đến như vậy, sinh hai đứa nhỏ rồi mà vẫn chưa đủ hay sao?”
Giang Ngộ chỉ tìm điểm mấu chốt, vừa nghe cô nói như vậy, anh đã để ý đến một chuyện, giọng nói của anh trở nên nghiêm túc hơn một chút, anh hỏi.
“Em yêu thầm anh ta sao?”
Lục Chi đang muốn bát quái về chuyện yêu đương, kết quả anh lại hỏi một câu như vậy, cô cảm thấy hơi chột dạ, sờ sờ cái mũi, sau đó giải thích với anh.
“Là… Người mà em yêu thầm hồi cấp ba, lúc đó anh ta ngồi cùng bàn với em…”
“Wow, ngồi cùng một bàn cơ đấy.”
Giọng nói của Giang Ngộ có chút không vui.
Anh lại hỏi cô một câu, “Em tỏ tình với anh ta chưa vậy?”
Lục Chi: “...!Em đã thổ lộ rồi, nhưng khi đó anh ta đã từ chối em, anh ta nói anh ta chỉ muốn tập trung vào việc học.”
Giang Ngộ không nói gì nữa.
Lục Chi cũng không biết cảm xúc trên khuôn mặt của anh là như thế nào, cô không hiểu anh đang ghen hay không có ý gì cả?
Tại sao anh lại không nói lời nào vậy?
Giang Ngộ đẩy xe đi, lúc này Lục Chi mới phát hiện ra bầu không khí không đúng lắm, cô vội vàng đuổi theo anh, sau đó hỏi anh một câu.
“Giang Ngộ, anh có muốn ăn gì không?”
Giang Ngộ: “Sao cũng được.”
Lục Chi: "..."
Miệng lưỡi của anh cũng doạ người quá đi, trước kia anh đều nói rằng em làm cái gì thì anh ăn cái đó, nhưng bây giờ anh lại nói sao cũng được.
Lục Chi vội vàng đuổi theo anh, rõ ràng Giang Ngộ đang rất tức giận, vậy mà anh còn nói mình không làm sao.
Lúc đến đây, hai người đi rất chậm, cô còn nắm lấy tay của anh.
Lúc này đi về, anh bước đi rất nhanh, hình như không muốn đi cùng với cô.
Lúc đi về Giang Ngộ rất tức giận, hoá đơn của mấy thứ mua sau đều do anh thanh toán.
Anh còn không để cho Lục Chi thanh toán giúp mình.
Lục Chi muốn hỗ trợ, Giang Ngộ liền đưa cho cô hai mảnh giấy.
Trên đường về, Lục Chi còn muốn mở miệng bắt chuyện với anh, nhưng Giang Ngộ lại mở miệng hỏi cô trước.
“Em học ở trường cấp ba nào?”
Lục Chi: “Trường trung học phổ thông số 1 Thành phố.”
Giang Ngộ: “Anh cũng học trường trung học phổ thông số 1 Thành phố.”
Dựa theo tuổi tác của hai người, chắc hẳn anh phải học trên cô mấy lớp.
Lục Chi còn tưởng rằng hai người đã làm hòa, vừa định bắt chuyện với anh, thì Giang Ngộ lại bồi thêm một câu.
“Nhưng lúc đó anh chỉ tập trung vào việc học, cũng sẽ không yêu thầm bạn cùng lớp cái gì đó, tuổi trẻ thật là tuyệt.”
Lục Chi: “...”
Sau khi nghe anh nói như vậy, khuôn mặt của Lục Chi trở nên đỏ bừng, cô không ngờ anh lại trực tiếp nói với cô như vậy!
Hồi còn trẻ ai mà không yêu thầm chứ!
Giang Ngộ đẹp trai như vậy, nhưng đáng tiếc là anh lại tốt nghiệp từ rất sớm, nếu không lúc đó vừa nhìn thấy mặt của anh, nhất định lúc đó cô sẽ thích Giang Ngộ luôn!
Lục Chi cảm thấy rất chột dạ, cô không muốn nói chuyện nữa, trong suốt đoạn đường về cô cũng không dám nói thêm lời nào.
Sớm biết như vậy thì cô đã không nói cho anh biết người kia là đối tượng mà trước đây cô yêu thầm rồi.
Buổi tối Lục Chi làm đồ ăn ngon cho Giang Ngộ, cô hy vọng anh ăn nhiều một chút để quên những chuyện xảy ra khi nãy đi.
Trưa hôm nay, Lục Chi không có ăn gì, buổi chiều cô lại gọi một ly trà sữa, hiện tại cô cũng không đói lắm, ăn xong cái bụng cũng trở nên tròn vo.
Sau khi ăn tối xong, cô liền chuẩn bị đi tắm rửa.
Không biết có phải tất cả những người phụ nữ đều như thế này không, rõ ràng là rất gầy, bụng cũng rất bằng phẳng, nhưng sau khi ăn xong bụng lại to ra, phải chờ đến khi tiêu hoá hết mới xẹp xuống được.
Lục Chi chính là kiểu phụ nữ như vậy, sau khi cởi quần áo ra xong, cô mới phát hiện bụng của mình thật sự rất lớn, sớm biết như vậy thì cô đã không ăn nhiều đến thế.
Cô mở vòi hoa sen chuẩn bị đi tắm, đúng lúc này, Giang Ngộ lại bước vào.
Cô cũng không có khoá cửa, cô còn tưởng Giang Ngộ sẽ không dám đi vào bên trong.
Nhưng kết quả anh lại dám đi vào đây.
Lục Chi bị dọa đến mức vội vàng lấy quần áo che lại cơ thể của mình.
“Giang Ngộ, anh vào đây làm cái gì vậy?”
Giang Ngộ đóng cửa lại, anh đi đến trước mặt cô, sau đó nói.
“Anh đi tắm, cùng nhau tắm rửa để tiết kiệm nước.”
Giang Ngộ vừa nói, vừa cởi bỏ quần áo mà Lục Chi đang dùng để che chắn.
Nhìn thấy bụng của Lục Chi phình lên khá to, anh cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Lục Chi xấu hổ ôm bụng, cô đưa ra lời giải thích một cách hợp tình hợp lý.
“Anh đừng có mà nhìn, mỗi khi phụ nữ ăn no đều như thế này! Nếu biến mất thì sẽ lại gầy đi thôi!!”
Giang Ngộ duỗi tay nhéo nhéo bụng của cô mấy cái, lại phồng lên.
“Rất đáng yêu.”