Lục Chi chưa từng uống say, cô cũng không biết uống rượu.
Cô không biết tại sao lại say như vậy, uống đến say khướt.
Lúc về đến nhà cô còn coi mình là con bò sữa.
Lúc này cô muốn vắt sữa, nhưng lại thấy không thể vắt ra được, cô vô cùng đau khổ.
Cô nhìn Giang Ngộ với đôi mắt đỏ hoe, đáng thương nói: "Em không phải là bò sao? Tại sao lại không thể vắt sữa?" "
Giang Ngộ cảm thấy buồn cười trước lời nói của cô, vợ của anh thật sự rất dễ thương.
Nhìn thấy Lục Chi vẫn đang đau khổ và khóc lóc, Giang Ngộ an ủi cô và nói: "Vẫn chưa đến lúc.
Đợi khi đến lúc rồi thì có thể vắt sữa được."
Nghe anh nói vậy, Lục Chi trở nên nghiêm túc hơn: "Khi nào mới đến lúc, em muốn vắt sữa."
Giang Ngộ: "...Chắc là khi trong bụng em có bò con thì mới được."
Lục Chi vừa nghe thế đã uống một hơi cạn sạch, cô nghĩ đến giấc mơ của mình lúc vừa rồi có người vắt sữa cho.
Cô liền cởi áo ra, hai tay xoa xoa bộ ngực của mình cho Giang Ngộ xem: "Vắt sữa như thế này sao? Em nhớ vắt như thế này thì sẽ có sữa, nhưng tại sao em lại không vắt được?"
Giang Ngộ nhìn xuống đũng quần của mình, lắc đầu bất lực, dáng vẻ này của Lục Chi quá hấp dẫn, đưa cặp vú ra trước màn hình trước mặt anh.
Anh cũng không nhịn được mà muốn mút hai hạt phấn sữa nhọn kia.
Nghĩ đến cảm giác đó, Giang Ngộ không nhịn được uống một ngụm nước.
Lục Chi xoa xoa bộ ngực của mình trước ống kính, xoa nắn mạnh mẽ, tưởng tượng chính mình là một con bò.
Cô vừa mới khóc nên hai mắt đỏ hoe, tóc xõa xuống, cứ thế mà nhìn Giang Ngộ, trông cô rất mê người và quyến rũ.
Giang Dư chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy của cô, bây giờ được nhìn cũng có chút si mê.
Anh cứ nhìn cô như vậy.
Thấy Giang Ngộ nhìn mình chằm chằm, Lục Chi nghiện xoa nắn rồi.
Phía dưới vẫn còn ẩm ướt, cô cởi váy ra, nói với Giang Ngộ: "Ở đây ướt rồi."
Giang Ngộ biết mình không thể tiếp tục nữa, nếu như cứ tiếp tục nữa thì Giang Ngộ cảm thấy đêm nay nhất định sẽ bị bốc hỏa.
Anh ngăn Lục Chi lại, nói: "Tiểu Chi, em say rồi, đi ngủ đi có được không?"
Nghe vậy, Lục Chi lắc đầu đau khổ, từ chối: "Không buồn ngủ, bên dưới ướt át ngứa ngáy, em cảm thấy không thoải mái."
Giang Ngộ: "..."
Anh cũng rất đau khổ.
Lục Chi cởi quần dài của mình ra, thật khó chịu, cô muốn Giang Ngộ.
Cô không nhịn được chạm vào âm hộ nhỏ của cô mà vuốt ve.
Học theo kinh nghiệm của Giang Ngộ từng vuốt ve mà tự vuốt ve sao cho bản thân thoải mái.
Lục Chi đưa tay xoa xoa âm hộ, đặt điện thoại lên giường.
Giang Ngộ không nhìn thấy gì ngoài trần nhà, anh có chút nóng nảy, kiên nhẫn mà nói với Lục Chi: "Tiểu Chi, hướng camera vào chính mình cho anh xem đi."
Lục Chi không muốn, cô cảm thấy rất xấu hổ và không muốn để anh nhìn thấy nên cứ đặt điện thoại trên giường và xoa nắn âm hộ nhỏ của mình.
Cô không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy phía dưới của mình rất ngứa ngáy khó chịu, muốn chạm vào để xoa dịu.
Cô không cho Giang Ngộ xem, nhưng Giang Ngộ lại nghe thấy giọng nói của cô.
Âm thanh rất thoải mái, cứ kêu lên liên tục.
Giang Ngộ không nhìn thấy hình ảnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh rất lớn, nghe rất dâm đãng.
Anh không thể không hòa theo nhịp điệu cùng Lục Chi để giúp mình tự giải quyết.
...
Sáng hôm sau Lục Chi tỉnh dậy, cô cảm thấy đau đầu dữ dội, cảm giác nôn nao khó chịu.
Ngày nào cũng có đồng hồ báo thức, cô vừa nghe thấy tiếng đồng hồ đã chuẩn bị rời giường.
Thì đột nhiên cô đã nhìn thấy đang call video với Giang Ngộ.
Đoạn video quay cả đêm, điện thoại của cô đang vừa sạc vừa call video với Giang Ngộ, nhưng anh không hề cúp máy.
Lục Chi sững sờ, nhìn ngực mình lộ ra trên camera, cô cúi đầu nhìn mình đang không mặc quần áo, tiểu huyệt còn hơi hơi hướng ra ngoài.
Lục Chi cảm thấy mình vô cùng nhục nhã.
Một lúc sau cô mới phản ứng lại, nhìn xung quanh phòng, may mà là nhà trọ của Giang Ngộ.
Cô bị sao vậy?
Đang êm đẹp tại sao lại tự nhục nhã như vậy?
Cô vô cùng sợ hãi.
Lục Chi đang nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, trong nháy mắt liền nhớ tới cảnh tối hôm qua mình ...!say rượu, gọi điện cho Giang Ngộ, sau đó liền say khướt, tưởng mình là con bò sữa.
Hơn nữa cô còn tự thủ dâm cho Giang Ngộ nhìn, nhưng cô không cho anh xem, chỉ nghe giọng nói thôi.
Cô nghĩ đến hành động táo bạo của mình tối hôm qua, muốn tìm một cái lỗ để chui vào, làm sao mà cô lại có thể làm việc xấu hổ như vậy được!
Thật là xấu hổ!
Lục Chi đang định cúp cuộc call video thì trên màn hình hiện ra khuôn mặt của Giang Ngộ.
Giang Ngộ là người đi ngủ sớm dậy sớm, nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức của Lục Chi thì biết cô đã dậy.
Nhìn thấy bộ dạng của Giang Ngộ, Lục Chi không thể cúp cuộc gọi, cô ngượng ngùng hỏi Giang Ngộ: "Ngày hôm qua có phải em rất mất mặt không?"
Nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô, Giang Ngộ dỗ dành cô nói: "Không phải, ngày hôm qua em rất đáng yêu.
Anh chưa từng thấy cảnh tượng đáng yêu như vậy của em bao giờ.”
Lục Chi nghe vậy thì muốn đập đầu vào tường, hẳn là Giang Ngộ vừa mới an ủi cô, chuyện đáng xấu hổ như vậy sao có thể không mất mặt được!