Bích Trâm lấy thêm cái ghế rồi ra ngồi với Thiên Ân, hai chị em ngồi dựa vào lan can chém gió.
Mái tóc của chị dài bồng bềnh mỗi khi gió thổi, đưa tay vuốt ve mái tóc chị, Ân nhẹ nhàng nói: "Tóc chị đẹp lắm."
Bích Trâm đáp: "Chị thừa hưởng từ mẹ chị đó, nên cũng không cần chăm sóc gì hết cũng mượt và thẳng."
Ân: "Gớm, chưa gì tự sướng kìa."
Bích Trâm: "Thiệt mà."
Ân: "Đẹp thì đẹp thiệt nhưng có tóc bạc rồi kìa."
"Làm gì có." Bích Trâm hoảng hốt.
Thiên Ân: "Có đó."
Bích Trâm bĩu môi: "Xạo, không tin."
Ân cười cười: "Vậy em nhổ cho chị xem, chịu gì nè."
Chị: "Gì cũng chịu."
Ân: "Nhớ đó."
Đúng là chỉ có một sợi bạc duy nhất, vì Bích Trâm mới hai mươi bảy thì lấy đâu ra mà tóc bạc nhiều, nhưng một sợi cũng đủ giúp anh thắng cược.
Ân cười lớn: "Nè, giờ tính sao đây."
Bích Trâm thốt lên: "Ui, có hả, chết rồi."
Ân: "Có một sợi thôi mà lo gì, em cũng thi thoảng có mà."
Bích Trâm: "Hic, chị già thiệt rồi."
Ân: "Kệ chị, thua rồi giờ cái gì cũng chịu đúng không?"
Bích Trâm: "Ơ… uhm..."
Ân: "Vậy thì tí nữa trước khi đi ăn chị phải cạo râu cho em."
Bích Trâm: "Ừ, thôi được rồi."
Ân: "Vậy giờ làm luôn rồi đi ăn."
Và rồi chị cầm cái ghế bước vô phòng, nhìn cặp mông chị mà anh cứ muốn cứ muốn abc xyz các kiểu… rạo rực thiệt.
Ân lấy cái dao cạo râu và chai bọt để cạo đưa cho Bích Trâm, chị cầm cái chai xịt tung tóe trên mặt Ân.
Anh chỉ biết cười trừ: "Đậu mọe, bà này thích giỡn gớm." Rồi anh ôm lấy chị thọc lét trả đũa, người chị ưỡn ẹo tránh né rồi ngã xuống giường làm Ân té theo đà nằm uỵch xuống luôn, người anh đè lên người chị.
Bích Trâm né tránh bằng cách đẩy Ân ra nhưng không được.
Ân nói: "Xịt rồi thì giờ cạo cho em đi, cạo xong em mới thả ra, không là em thọc lét đó."
Bích Trâm: "Thôi đừng, nhột lắm."
Ân nói giọng đắc thắng: "Vậy làm đi nào."
Bích Trâm đưa dao lên cạo nhẹ nhàng cẩn thận tỉ mỉ, anh thì chả để ý vì người anh đang nằm đè lên thân hình mềm mại của chị, côn thịt cứng lên dưới quần đang áp vào hạ bộ của chị.
Dường như chị cảm nhận được hay sao mà mặt thoáng đỏ, anh nhìn chị say đắm trong lúc chị cạo râu.
Cơ thể anh bất động không dám nhúc nhích, phần vì sợ sự cọ xát làm chị ngại, phần vì sợ chị phân tâm cạo đứt mặt thì thấy mịa.
Sự e thẹn nơi gương mặt Bích Trâm cứ như gái mới lớn, cứ e ấp bối rối khiến Thiên Ân thật sự hứng thú, bàn tay mềm mại của chị áp vào mặt anh thật sướng khó tả.
Thi thoảng chị liếc nhìn vào mắt anh, anh vẫn cứ nhìn chị chăm chú, khuôn ngực chị phập phồng theo nhịp thở vì cảm xúc làm anh muốn chịch chị dã man.
Bích Trâm reo lên: "Xong rồi đó."
Thiên Ân cười nói: "Lần đầu em được phụ nữ cạo râu đó."
Bích Trâm: "Giỏi bắt nạt chị không."
Thiên Ân: "Hê hê."
Bích Trâm: "Thả chị ra nào."
Thiên Ân: "Không."
Bích Trâm: "Chị đói bụng rồi."
"Kệ." Vừa nói xong là Ân đổ ập xuống người chị Trâm, hôn hít làn tóc dài và cảm nhận hơi ấm của chị, chị bối rối nhưng không ngăn cản, hai cơ thể hừng hực lửa dục cứ như đang vờn nhau giữa một rừng lý trí chằng chịt.
"Thả chị ra nào, đi thôi." Dứt lời là một cái đẩy nhẹ nhưng rất dứt khoát, Thiên Ân đành thả chị ra, vuốt ve lại mái tóc dài của chị cho hết rối sau đó cả hai đi ra ngoài.
Bích Trâm muốn đi bộ để thả hồn ngắm cảnh, khung cảnh nhộn nhịp nơi đây khác hẳn với cái vẻ u buồn nơi chị ở, làm chị háo hức và tươi vui.
Tâm hồn Bích Trâm giờ này như lạc vào nơi bồng lai tiên cảnh, dường như chẳng để ý đến sự đời, cứ vô tư mà hòa mình vào nơi đây, gương mặt vốn đã xinh đẹp thanh tú giờ đây như trẻ lại, càng thanh tú xinh đẹp hơn bội phần khiến anh kinh ngạc, thì ra tinh thần có ảnh hưởng lớn đến bề ngoài như vậy.
Một người hai mươi bảy tuổi mà như hóa thành tuổi mới lớn mười tám, đôi mươi.
Cái váy rộng ngang đùi phấp phới theo từng cơn gió tấp, chiếc áo quây ngực tôn lên vẻ đẹp cơ thể chị càng làm chị nổi bật giữa nơi đây.
Những dòng xe vô tình trên phố lướt qua đều ngoái đầu lại nhìn trước cái vẻ đẹp ngây ngất ấy, các anh thanh niên thì mắt sáng trưng lộ vẻ khao khát, các cô gái thì ánh lên cái nhìn đầy ngưỡng mộ.
Còn Ân, một chàng trai si tình si dục chỉ biết đi theo sau để mà tận hưởng cái thân hình tuyệt mỹ đó với cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn dâng trào.
Cái đẹp nơi chị khiến anh suy tư và đắm đuối vì cái đẹp này nó thật khác lạ, Bích Trâm đẹp nhẹ nhàng nhưng đôi khi lại đẹp rực rỡ, rực rỡ đến mức che lấp hết mọi vẻ đẹp xung quanh.
Có phải anh đang thánh hóa hay ảo tưởng quá mức chăng? Chẳng biết, chỉ biết là chị thật đẹp trong hoàn cảnh này.
Chị cứ như lỗ đen vũ trụ huyền bí hút hết mọi ánh mắt vây quanh mình, dù là lớn bé, dù là già trẻ gái trai cũng không ngoại lệ.
Thật là bá đạo.
Bích Trâm: "Sao đi chậm vậy?"
Thiên Ân cười đáp: "Nhìn chị vui quá nên đi sau ngắm chị."
Bích Trâm: "Thằng khỉ, thì lâu lâu đi chơi nên vui mà."
Thiên Ân: "Mình đi nãy giờ rồi, giờ chị muốn ăn gì?"
Bích Trâm ra chiều nghĩ ngợi một lúc mới nói: "Không biết nữa, hay là kiếm chỗ nào ăn hải sản đi."
Thiên Ân: "Đúng đó, mình trên núi xuống thì nên ăn đồ biển, ăn thịt rừng hoài trên đó chán rồi."