Cao H Em Là Bánh Ngọt Ngon Nhất Của Anh


Thiên Ân sánh bước cùng Bích Trâm bước đi thong thả xuống hành lang, chị thích đi bộ hành lang để cơ thể có dịp vận động, cũng vì đam mê vận động và thể dục đều đặn nên vóc dáng chị mới đẹp như vầy.

Dễ hiểu.

Bước xuống tới tiền sảnh khách sạn, Ân thấy lão già dê đang ngồi uống coffee với cô nhân tình bé bỏng của lão.

Thoáng thấy Ân với Trâm, ánh mắt lão hướng về phía chị ngay tức thì.

Cái ánh mắt dâm đãng của lão khiến Ân khó chịu, nhưng cũng thấy sướng vì anh đang làm chủ cái cơ thể mà lão đang thèm muốn đến nhỏ dãi.

Ôi cái số anh nó may mắn làm sao.

Mà đúng là lão ấy cũng không ngoa khi nói cô nhân tình của lão không thua kém chị là bao.

Đúng thiệt.

Cô ta cũng trẻ, chắc khoảng bằng tuổi Ân hoặc cao lắm là hơn hai, ba tuổi là cùng.

Cũng chân dài, có vẻ cân đối ba vòng, gương mặt thì cũng sáng sủa dễ nhìn.

Nói chung là một cô gái xinh xắn.

Chỉ tiếc cho cái vẻ đẹp ấy khi lại cam chịu làm người tình cho lão già lắm tiền.

Ờ thì mỗi người có mỗi côn thịtộc sống và hoàn cảnh riêng mà, trách kiểu gì cho đúng.

Chỉ mắc cười cho lão khi nhìn chị đến nỗi vặn cả cổ.

Ân và Bích Trâm khuất xa dần, lại vô cái quán quen thuộc mọi lần mà ăn, vừa gần vừa ngon.

Ăn xong anh và chị lại đi dạo trên nhưng bãi cát trắng tinh.

Hòa vào dòng người tấp nập đang nô đùa cùng biển xanh nắng vàng.

Cũng như bao lần khác, những ánh mắt của các cậu chàng thanh niên lại lướt ngang vô chị khi họ đi ngang qua hai người.

Bích Trâm có vẻ sợ nắng làm đen da nên lựa một chỗ có bóng râm mà ngồi.

Hai chị em lại trò chuyện những câu chuyện linh ta linh tinh.


Những cơn gió mát thổi từ biển vào cộng thêm cái nắng chiều êm ả dễ khiến con người thoải mái.

Bích Trâm cất giọng: “Người dân ở đây bơi giỏi quá, ước gì chị cũng bơi giỏi như vậy để bơi ra xa xa.

Chắc là thú vị lắm."

Thiên Ân: “Ừa, họ bơi giỏi nên bơi xa bờ, vừa sạch lại vừa không có sóng, đã.”

Bích Trâm: “Mình ở trên núi nên không thể bơi bằng họ rồi.”

Thiên Ân: “Nếu chị mà là người yêu của em, em sẽ dạy chị bơi giỏi như họ.”

Bích Trâm: “Tiếc quá, thôi để kiếp sau đi ông tướng.”

Thiên Ân: “Đành vậy, tiếc thiệt.”

Bích Trâm: “Nhưng Ân nè, sao em lại đem lòng yêu chị, lại còn yêu nhiều nữa.

Đôi khi chị cũng thắc mắc.”

Thiên Ân: “Em cũng không biết, tự nhiên thấy thích chị thôi.”

Bích Trâm: “Đó chỉ là tình cảm nhất thời thôi, rồi em sẽ qua giai đoạn này, rồi em sẽ tìm thấy người mà em thực sự yêu.”

Thiên Ân: “Thôi để sau hẵng tính, giờ em chỉ yêu chị thôi.

Mình đi dạo tiếp đi chị.”

Bích Trâm: “Ừ.”

Ân nắm tay chị đi men theo mép bờ biển, những cơn sóng xô vào chân mát rượi.

Chị sợ nước làm ướt quần nên Ân cõng chị đi, chị không muốn nhưng Ân lại muốn như vậy.

Anh cúi người xuống để cõng chị lên, hai người như cặp tình nhân đúng nghĩa, quấn lấy nhau và chỉ biết có nhau trong giây phút như này.

Thi thoảng chị lại cúi đầu hôn vào tai Ân, tóc Ân.

Ân véo mông chị một cái trả lễ.

Chị nở nụ cười tinh nghịch như trẻ thơ.

Hạnh phúc ở đâu đó cứ nhảy múa trong lòng chàng thanh niên mới lớn.

Lang thang một hồi thì Ân lại thấy cái lão già dê cùng cô bồ cũng đang đi dạo trên bãi biển.

Mẹ kiếp, chắc mon men theo rình rập hay sao ý chứ.

Ghét quá Ân cõng chị Trâm vô, định bụng về khách sạn chứ không ở lại nữa, mất công lão tới bắt chuyện, mệt.

Cõng chị ra khỏi bãi cát, anh thả chị xuống, phủi những hạt cát còn vương trên quần áo chị.

Ân nắm tay chị bước về.

Bích Trâm: “Không ở lại thêm tí nữa hả?”

Thiên Ân: “Em muốn làm tình với chị.”

Bích Trâm: “Mới vừa xong chiều nay, lại muốn nhanh vậy.”

Thiên Ân: “Ai biểu chị của em xinh đẹp.”

Trêu Bích Trâm mà thấy vui ghê.

Chị đỏ mặt theo Ân về phòng.

Cởi quần áo vứt trên giường, Ân vô phòng xối nước cho mát, cái gió biển khiến người cứ rít rít khó chịu.

Xong xuôi Ân bước ra ngoài ban công của phòng hút thuốc.


Chị cũng cởi bỏ quần áo rồi vào xối nước.

Nhìn người đàn bà đẹp cởi đồ trước mặt, côn thịt lại cương lên.

Chị tắm xong rồi mặc lên bộ quần áo ở nhà, cái áo thun cộc tay với cái quần thun ngắn cũn cỡn, chị muốn khiêu khích Ân hay sao ấy chứ.

Xong xuôi chị bước ra ngoài ban công với Ân.

Nhìn cái dáng này trong bộ đồ khêu gợi quá sức, Ân nứng hết trong người.

Chị không mặc đồ lót, cái núm vú in lên áo trông mê hoặc kinh hồn, mông mông tròn xoe chìa ra khi chị vịn tay vào lan can.

Ân ôm chị từ phía sau, mông Ân nhấp nhè nhẹ lên cái mông đẫy đà.

Thiên Ân: “Em muốn chị.”

Bích Trâm: “Để tối cũng được mà.”

Thiên Ân: “Không, bây giờ luôn.”

Ân hôn lên gáy, cắn nhẹ vào tai, tay xoa khắp lưng kích thích chị.

Tay phải luôn xuống dưới khe quần vạch đáy quần sang một bên mà day nhẹ vô âm hộ nóng hổi, tiếp đó kéo nhẹ cái quần đùi của Ân xuống.

Những thao tác nhanh gọn và một cú đâm dứt khoát.

Cô nàng họ Mã bất ngờ một chút rồi muốn đẩy Ân ra, chị không muốn làm tình ở ngoài ban công như vầy.

Hai tay Thiên Ân bám vô lan can không cho chị ra, nhấp nhẹ nhẹ từng cái một, dâm thủy của chị rỉ ra vì lúc nãy bị Ân xoa nên dễ dàng để đút côn thịt vào.

Chị đành đứng im miễn cưỡng, cố ra vẻ tự nhiên để không ai để ý.

Trời cũng ngả về chiều tối, trên ban công nhìn xuống cái sân của khách sạn, cũng ít người đi lại, thi thoảng một vài anh bảo vệ lang thang ở dưới.

Ân hứng thú vì chịch chị ở khung cảnh này.

Nắc chị đều đặn khi không thấy ai, và dừng lại nhấp nhẹ khi có người đi lại bên dưới, nhưng tán cây lùm xùm che chắn nơi ban công cũng làm Ân yên tâm hơn.

Chị có vẻ khó lên đỉnh khi ở trong tình huống này.

Bích Trâm: “Mình vô trong đi em.”

Thiên Ân: “Không.”

Bích Trâm: “Ai thấy thì chết.”

Thiên Ân: “Không ai thấy đâu, chị đừng lo.”

Ân nứng quá, ép chị sát vô ban công, vừa ép vừa đẩy chị, da thịt mềm mại mỗi khi ép chặt làm anh phê tái tê.


Cũng vì nứng quá nên Ân cũng ra nhanh hơn mọi lần.

Nhìn xuống không thấy ai, Ân ôm mông chị đẩy tới năm, sáu cái mạnh rồi ép chặt vô người chị xuất tinh.

Tinh trùng rạo rực tuôn thẳng vô âm đạo.

Chị nhẹ nhõm hẳn ra khi anh kết thúc.

Giữ im khoảng một phút cho tinh trùng ra hết, chị đẩy người Ân ra rồi chạy nhanh vô phòng tắm, anh khoan khoái nhìn theo chị, mông ngoay nguẩy, quá đã.

Bập tiếp điếu thuốc cho cái sự hưng phấn này, mà dường như hút thuốc sau khi làm tình có vẻ phê hơn mọi lần.

Mà nghĩ cũng mắc cười cho cái dáng chạy của chị, vừa chạy vừa bụm âm hộ lại cho tinh trùng khỏi nhỏ ra, chắc là sợ dây ra cái quần đây mà.

Bích Trâm rửa âm hộ rồi nhanh chóng bước ra.

Ân chưa kịp nói gì thì chị đề pa: “Em hư lắm nghen, lần sau mà liều lĩnh vậy nữa thì coi chừng chị đó.”

Thiên Ân: “Vâng, thưa chị yêu dấu.

Không vậy nữa, hề hề.”

Cô nàng họ Mã nhảy đến véo vô eo Ân khi nhìn thấy cái điệu bộ của anh.

Anh lại ôm chị không thả ra, anh nói: “Lúc nãy chị của em chưa kịp ra phải không?”

Bích Trâm: “Ừ, sao mà ra được, lo muốn chết.”

Thiên Ân: “Vậy tối em bù cho nghen.”

Bích Trâm: “Không thèm.”

Thiên Ân: “Nhớ nghen.”

Bích Trâm: “Không nhớ.”

Thiên Ân: “Há há há.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận