Cao H Em Là Bánh Ngọt Ngon Nhất Của Anh


Chỉ bấy nhiêu suy nghĩ ấy thôi cộng với hình ảnh mông Bích Trâm ngồn ngộn trước mặt khiến cơ thể Thiên Ân rạo rực vì nứng, Thiên Ân bế thốc chị lại ghế salon, đẩy chị ngã dúi chỗ tay ghế, bụng chị áp lên tay ghế, vú chị đè xuống nệm ghế, mông chị vểnh lên cao nơi tay ghế.

Chịch Bích Trâm từ đằng sau, Thiên Ân luôn luôn muốn kết thúc trong thế doggy man dại, lạc thú.

Hai tay anh giữ chặt eo Bích Trâm và bắt đầu nắc tới tấp, Thiên Ân nã những cú nắc mạnh kinh hồn, mông chị Trâm đỏ ửng lên vì va chạm da thịt, cứ như mới bị ai vỗ mông liên tục vậy.

Những cú nắc quên đời, quên tất cả, chỉ có làm tình và làm tình dữ dội.

Và khi sự kìm hãm đã đến giới hạn, hai cơ thể lại bất động, ghì lấy nhau như ghìm cương ngựa đang chạy.

Thiên Ân bóp mông chị thật mạnh rồi banh nó về hai bên như muốn xé tung mông chị ra làm hai vậy.

Nỗi ám ảnh và khao khát trước mặt, côn thịt cắm thẳng vô cái lỗ âm đạo ướt nhoẹt nước khí, tinh trùng bắn ra rần rần như thể lần chơi cuối.

Bích Trâm rên rỉ như mới bị hiếp, vẻ mặt nhăn nhó nhưng đầy thỏa mãn, tinh trùng và nước dâm từ lỗ âm đạo của chị rơi lỏn tỏn xuống…



Nhìn Bích Trâm ngủ say sưa mà Ân yêu quá, anh nghĩ sắp phải rời xa chị rồi.

Những ngày tháng hạnh phúc nhất.

Đôi chân dài buông thõng, cái bụng trắng phẳng lì, cặp vú căng căng tròn trịa, đôi mông đẫy đà săn chắc, âm hộ hồng hào vương vãi tinh trùng… cùng với gương mặt thanh tú sẽ là những hình ảnh khó phai trong trí nhớ của Thiên Ân.

Điều an ủi với anh lúc này đó là những hình ảnh và clip về chị sẽ đi theo anh cùng năm tháng, và khi muốn thì anh có thể xem lại cho vơi đi nỗi nhớ này.

Nằm xuống bên Bích Trâm, Ân vòng tay ôm chị rồi nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Có lẽ những lúc ngủ bên chị anh đã quên mất rằng mình đã ngủ ngon như thế nào.

Hoặc có khi ngủ bên cạnh phụ nữ luôn ngon giấc thì phải.

Tiếng chuông báo thức của smartphone vang lên làm Thiên Ân tỉnh giấc.

Nhanh thật, mới ngủ tí đó mà đã gần 17 giờ chiều rồi.


Vẫn chưa muốn đánh thức chị dậy, anh muốn để cho chị ngủ thêm chút nữa.

Ân lấy cái ghế rồi ngồi bên cạnh giường, ngắm chị Trâm thêm chút nữa, tự dưng anh thấy tiếc tiếc vì phải rời xa chị.

Khẽ đưa ngón tay chạm nhẹ đầu vú chị Trâm, chị khẽ cựa mình vì nhột.

Rửa mặt tỉnh táo, châm điếu thuốc rồi ra ngoài phòng hút, phụ nữ không thích mùi thuốc lá nên tốt nhất là ra ngoài.

Vừa hút vừa đi dạo ngoài hành lang khách sạn.

Cái khách sạn này thật đáng yêu và Ân sẽ nhớ nơi này lắm.

Sẵn đi ra phía sau của tầng, lấy vài cái áo phơi ngoài đó vô để xếp vô vali, không tí nữa lại quên.

Vừa bước ra thì gặp ngay Thúy Kiều, Ân chẳng biết cô ta ở đó từ bao giờ nữa.

Cô ta mặc cái quần jean dài ống suông với cái áo croptop hai dây màu đen, nhìn rất xinh với cái vóc dáng cao ráo đó.

Tuy vậy hình như cô ta có tâm sự, nhìn có vẻ trầm tư lắm.

Thiên Ân đi ra sau vỗ vào vai một cái làm Thúy Kiều giật mình.

Ân hỏi: “Chị không ngủ trưa mà ra đây ngắm cảnh à?”

Thúy Kiều: “Ừ, mình ngủ không được, ra đây hóng gió tí.

Thế cậu ra đây làm gì?”

Thiên Ân: “Em ra lấy mấy cái áo.

Tối nay về.”

Thúy Kiều: “Vậy… à.”

Thiên Ân: “Vâng, chơi bữa giờ cũng đủ rồi, về đi làm nữa.


Mà chú đâu rồi mà để chị thơ thẩn ngoài này một mình vầy.”

Thúy Kiều: “Ông ấy mới chạy ra bên khách hàng có chút việc rồi.”

Thiên Ân: “Vâng.”

Thiên Ân và Thúy Kiều đứng nói chuyện một tí, cả hai tâm sự và hiểu nhau thêm một tí, tự nhiên thấy thương cô ả, nói chung là do hoàn cảnh nên mỗi người có mỗi nỗi niềm tâm sự và cách sống khác nhau.

Cuộc sống mà, Thiên Ân cũng thấy chẳng có gì đáng trách cả.

Dù là bia ôm, xe thồ, bốc vác hay gì gì đi nữa thì đó cũng là cuộc sống.

Thiên Ân: “Rồi Kiều cũng sẽ có cho mình một mái ấm và cuộc sống riêng vui hơn thôi.”

Thúy Kiều: “Ừ, mong là vậy.”

Thiên Ân: “Kiều cũng đã đến tuổi lập gia đình, Vương nghĩ nên mau rời xa ông ấy để tự kiếm cho mình một cuộc sống mới, một người mới phù hợp để nên duyên vợ chồng.”

Thúy Kiều: “Kiều cũng đã suy nghĩ rồi.

Kiều sẽ tìm kiếm một cuộc sống khác.”

Thiên Ân “Ừ, vậy tốt.”

Thúy Kiều: “Ân tuy chưa lớn lắm nhưng có vẻ hiểu sự đời nhiều đấy chứ.”

Thiên Ân: “Cũng sơ sơ.”

Nói một hồi thì cũng chả biết nói chuyện gì nữa, cả hai cứ đứng nhìn ngó mây gió, thi thoảng liếc nhìn Thúy Kiều, nhìn kỹ thì Kiều cũng rất xinh và phảng phất nét quyến rũ của người đàn bà.

Tuy gương mặt đó thoáng lên nỗi buồn xa xăm nhưng cũng chẳng thể làm mất điểm của gương mặt dễ nhìn đó.

Liếc mắt vài lần thì cũng bị bắt gặp, tuy nhiên Ân chẳng ngại ngùng mấy tình huống đó.


Mà thôi, có lẽ nên về phòng thì hơn, lỡ đâu chị Trâm dậy không thấy lại đi tìm.

Thiên Ân: “Thôi Vương lấy đồ rồi về phòng đã.”

Thúy Kiều: “Ừ…”

Thiên Ân: “Tạm biệt Kiều, sau này có duyên thì gặp lại.”

Quay lưng nhưng chưa kịp bước đi thì có cái gì đó níu giữ khiến Thiên Ân chần chừ, Thiên Ân nhìn Thúy Kiều lần nữa như thể là lần cuối rồi sẽ không bao giờ gặp lại.

Thúy Kiều cũng nhìn Thiên Ân, có lẽ là hai cái nhìn giống nhau.

Và chẳng biết ma xui hay quỷ dẫn lối, mà trong lúc đó Thiên Ân lại hôn má Thúy Kiều.

Kiều cũng khá bất ngờ nhưng đứng im không né tránh.

Ừ thì cũng chỉ là một cái hôn thôi, mất mát gì đâu mà.

Được voi thì đòi Hai Bà Trưng, Thiên Ân hôn tiếp bên má còn lại.

Khi thấy Thúy Kiều lần nữa không phản ứng thì Thiên Ân đưa môi lại gần môi Thúy Kiều.

Định bụng là nếu Thúy Kiều né tránh thì thôi, chẳng sao cả.

Lúc này tim đập mạnh hơn, cảm xúc cũng ở đâu dâng lên, cảm giác sướng sướng.

Khi những cảm giác lâng lâng đang chạy ngang dọc trong người cùng với những câu hỏi bay nhảy trong đầu thì Thúy Kiều đã chụp lấy đầu Thiên Ân kéo về phía trước.

Đúng, đó là một nụ hôn, một nụ hôn ngọt lịm.

Cái cảm xúc hôn người lạ và là lần đầu thì luôn ngây ngất.

Thiên Ân ôm Thúy Kiều rồi hòa nhịp với nụ hôn ấy.

Cả hai hôn nhau cũng khá lâu, hai cái lưỡi đá nhau, quấn lấy nhau rồi thám hiểm ngọ nguậy lung tung trong miệng.

Ở dưới côn thịt cứng lên, đòi hỏi, mãnh liệt như muốn đâm thủng cái quần chui ra vậy.

Bàn tay Thiên Ân cũng bắt đầu tham lam thám hiểm trên lưng Thúy Kiều, lần mò xuống cạp quần rồi đặt nhẹ lên vòng ba tròn trịa.

hai bàn tay bóp những cái đầu tiên, phê lắm, nhưng Thúy Kiều cũng không từ chối, để Thiên Ân tự nhiên sờ nắn.


Công nhận là bóp mông phụ nữ đã tay thật, mà lại là phụ nữ có nhan sắc nữa chứ.

Sướng và nứng kinh khủng.

Tay phải mạnh dạn đưa lên, bóp lấy bầu vú đang vun cao trong chiếc áo mỏng, Thúy Kiều không mặc áo ngực nên Thiên Ân bóp hai bên vú đến mỏi cả tay.

Vú Thúy Kiều có lẽ to hơn vú chị Trâm một chút, nhưng về độ săn chắc thì không bằng, còn mông Thúy Kiều thì Thiên Ân nhất thời chưa đánh giá được vì nãy giờ chỉ mới bóp mông qua lớp vải jean.

Nhưng có lẽ cũng không kém gì chị là mấy.

Côn thịt trong quần có lẽ cũng đã rỉ nước.

Càng hôn càng sờ mó thì Thúy Kiều cũng càng thể hiện nhiều cảm xúc hơn, hôn cũng mãnh liệt nồng nàn hơn.

Thiên Ân thì sung sướng như đi lạc vào thế giới thần tiên vậy.

Nứng quá, Thiên Ân bèn thọc tay vô quần Thúy Kiều ở phía sau, bàn tay vừa đút vô, bấu lấy đôi mông trần thịt thì Kiều đưa tay giữ lại, không cho thọc vô nữa.

Cũng tương tự như bàn tay phải khi định luồn vô áo mà bóp vú sờ núm.

Thiên Ân cũng hơi bối rối khi Thúy Kiều không cho tiến xa hơn nữa.

Thúy Kiều kéo hai tay Thiên Ân về ngay ngắn ngang hông cổ, cả hai nhìn nhau ngượng ngùng, ngượng ngùng thật sự.

Bốn bàn tay vẫn nắm lấy nhau nhưng chẳng biết hành động tiếp theo thế nào.

Có lẽ Thúy Kiều không muốn Thiên Ân tiến xa hơn thật, và liệu Thiên Ân đã đủ sự chuẩn bị để mà đón nhận? Thôi, dừng ở đây là đẹp rồi, chị Trâm đang chờ mình trong phòng nữa.

Kéo dài sự việc có thể dẫn tới những rắc rối phát sinh.

Thiên Ân: “Vương xin lỗi Thúy Kiều nhé.”

Thúy Kiều: “Không sao…”

Thiên Ân: “Thôi, Vương vào phòng đây.”

Gom mấy cái áo rồi đi thẳng vào phòng, tim vẫn đập thình thịch sau những cảm xúc ban nãy.

Một chút tiếc nuối xen lẫn một chút ngại ngùng cứ đan xen nhau.

Nứng thật nhưng mà…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận