Lấy cớ là gặp phải trên đường nên dù cả hai cùng nhau đến cũng không khiến cho mọi người suy nghĩ nhiều, nhưng ngại vì trước đó vừa làm điều hổ thẹn, Phó Minh Viễn cố ý kéo dài khoảng cách với cô gái.
Đương nhiên, Thẩm Gia vẫn phải chỉ đường cho anh, còn bản thân cô thì chậm rãi đi ở phía sau.
Khi cô đi đến với tốc độ rùa bò, Ninh Nhiên đang nắm tay anh để thể hiện tình cảm.
Thẩm Gia vừa tới đã bị nhét vào tay một ly cà phê, vẫn chú ý hai người kia thể hiện tình cảm, cô phát hiện khuôn mặt của Ninh Nhiên lộ ra vẻ mất tự nhiên trong chốc lát.
Lại nhìn về phía người mới nhét ly cà phê vào tay cô, đây không phải là Vệ Lập Dương sao?
Thẩm Gia chỉ cảm thấy hành động của Ninh Nhiên hơi kỳ lạ, nhưng rất nhanh lại quên mất, cô nói lời cảm ơn với Vệ Lập Dương: "Cảm ơn anh Vệ.
"
Vệ Lập Dương giống như so tài, nói với Thẩm Gia: "Vừa hay đã đến giờ ăn, đi, tôi dẫn cô đi ăn cơm.
"
Đúng lúc trợ lý của anh ta, hai tay mỗi bên xách một thùng đầy tôm hùm đất, đến và phân phát cho đoàn làm phim, ánh mắt Vệ Lập Dương nhìn thoáng qua Phó Minh Viễn rồi nhanh chóng rời đi.
Người phụ nữ vừa mới phát sinh quan hệ thân mật với mình, trong nháy mắt đã thân thiết với người đàn ông khác, Phó Minh Viễn lần đầu được trải nghiệm tình huống này, trong lòng không rõ cảm xúc ra sao, tóm lại là không thoải mái, hơi kỳ lạ.
Thẩm Gia không có quan hệ gì với anh nên cho dù không thoải mái thì cũng không có lý do gì để biểu hiện ra ngoài.
Phụ nữ rơi vào thời kỳ say mê yêu đương rất dễ trở nên điên cuồng, Ninh Nhiên không để ý chồng mình còn đang ở hiện trường, cô ta đã tự tìm đến phòng nghỉ của Vệ Lập Dương, đi được vài bước mới phản ứng lại, một lần nữa trở về kéo tay chồng, mang theo trợ lý cùng nhau đi.
Ninh Nhiên là đàn chị trong đoàn phim, đã ra mắt được 22 năm, lớn hơn tiểu thịt tươi Vệ Lập Dương gần chục tuổi, thân phận cách biệt, hơn nữa đã lập gia đình, để tránh hiềm nghi, cô ta sẽ không một mình ăn cơm với nghệ sĩ nam.
Trợ lý của Vệ Lập Dương nhìn thấy Ninh Nhiên tiến tới, hơi ngây người ra.
"Chị, chị Ninh.
"
Thẩm Gia nhường chỗ ngồi, còn rất hiểu chuyện chạy đi lấy thêm mấy cái ghế, một cái trong đó là cho Phó Minh Viễn, sau đó còn cười ngọt ngào với anh, giống như đứa trẻ ngốc nghếch không tim không phổi.
Ít nhất là Phó Minh Viễn nghĩ như vậy.
Bàn ăn rất nhỏ, mỗi người một bên lập tức chiếm hết bốn phía.
Thật trùng hợp, Thẩm Gia lại ngồi đối diện Phó Minh Viễn, cho nên anh không muốn nhìn cô cũng khó, vừa giương mắt là có thể thấy cô.
Ăn tôm hùm đất phải lột vỏ, đôi bàn tay trắng nõn kia luôn động tới động lui dưới mí mắt người đàn ông, làm anh không khỏi nghĩ tới đôi tay này không lâu trước đó mới giúp mình thủ dâm.
Cô đang liếm bàn tay đã từng nắm lấy dương vật của anh.
Thẩm Gia bị cay đến đỏ mặt.