Tuy đã được lau qua rồi, nhưng khi ở trong khoảng cách gần như vậy, vẫn ngửi thấy mùi nước tiểu nhàn nhạt, Thẩm Gia nhăn nhăn mũi, ngay tức khắc nín thở.
Phó Minh Viễn dùng tay đè lên sau gáy cô, không cho cô nhúc nhích, vật nam tính của đàn ông áp lên đôi môi Thẩm Gia, anh không vội vàng ấn vào, chỉ để như vậy rồi yên lặng chờ cô hít thở, tự mở miệng của bản thân ra.
Sau một lúc, quả nhiên Thẩm Gia không chịu nổi nữa.
Do cô đã nín thở quá lâu, nên giờ phải há to miệng ra để lấy không khí, quy đầu đang áp vào môi cũng thuận theo đó mà tiến vào trong một cách hết sức tự nhiên.
Một cây gậy thịt cứng rắn nhưng vẫn có phần mềm mại được đưa vào trong miệng, sự đụng chạm xa lạ khiến Thẩm Gia không kiềm chế nổi lại nín thở, đôi mắt cô chuyển động, liếc xuống dưới để xem món đồ mà mình đang ngậm.
Cho đến khi cô thực sự tận mắt nhìn thấy nó đang ở trong miệng của mình, Thẩm Gia mới nhận thức được rõ ràng.
Cô! cô! vậy mà cô lại thực sự "ăn" dương vật, cô đang chơi đùa thứ dùng để đi tiểu của một người đàn ông!
Cô gái nhỏ cảm thấy không thể tin nổi, trợn to hai mắt, vừa muốn lùi về phía sau thì đã bị anh đè lại, không cho cô nhúc nhích, đầu lưỡi duỗi ra, cố gắng muốn đẩy cây gậy ra ngoài.
Chút sức lực bé nhỏ này đối với Phó Minh Viễn mà nói, chỉ như là đang đẩy đưa vậy, đầu lưỡi như liếm láp lỗ tiểu.
Động tác của cô còn quá non nớt và khá có chừng mực, nhưng nó cũng đủ khiến cho người đàn ông thoải mái hơn cả.
Tuy nhiên đối với Thẩm Gia thì trải nghiệm này lại không tuyệt đến thế.
Phó Minh Viễn vừa mới đi tiểu xong, nước tiểu từ trong lỗ sáo ứa ra, vì vậy lúc ngậm vào liền nếm được mùi vị mằn mặn.
Thẩm Gia sợ mình lộ ra dáng vẻ ghét bỏ mùi nước tiểu của người đàn ông, thì anh sẽ cho rằng cô không đủ tư cách làm người tình của anh, nên đành âm thầm chịu đựng.
Chỉ là chiếc lưỡi đã học được cách trốn tránh, không chạm vào cái lỗ kia nữa mà cứ co rút lại về phía sau, khiến cho tình hình biến thành người đàn ông đứng thẳng lên mà di chuyển, dùng dương vật truy đuổi để va chạm vào chiếc lưỡi đinh hương của cô gái.
Hèn chi lại có nhiều người thích được phụ nữ liếm dương vật như vậy, hoá ra nó thật sự rất sảng khoái.
Phó Minh Viễn cứ như bị nghiện, coi miệng người con gái như hoa huyệt mà đưa đẩy, tốc độ cử động vòng eo càng lúc càng nhanh, hơn nữa sức lực cũng ngày càng nặng nề.
"Ưm-Ưm, khụ khụ ! "
Thẩm Gia bị cắm đến nỗi ho khục khặc, cổ họng theo từng cơn ho mà co rút lại, mút chặt lấy gậy thịt khiến anh bắn tinh ngay lập tức.
Nhân lúc Phó Minh Viễn sung sướng mà thả lỏng ra một chút, Thẩm Gia liền thoát khỏi sự giam giữ của người đàn ông, nhổ dương vật ra ngoài.
Trên cây gậy thịt cứng rắn dính đầy những giọt nước bọt lấp lánh, Thẩm Gia bị thứ thô to này dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, cô ôm anh mếu máo: "Đừng 'ăn' nữa mà, huhu, chú, em không muốn 'ăn' nữa! "
"! "