Thẩm Gia vốn dĩ muốn nắm bắt cơ hội này, nhưng lại bị vây chặt trong đám người, lòng cô không khỏi chán nản.
Xem ra kế hoạch lại lần nữa thất bại, cô thất vọng suy nghĩ.
Cũng may mọi người không ai có ý định ngồi gần ghế chính, Ninh Nhiên lại cố ý sắp xếp, Thẩm Gia được như ý nguyện mà ngồi bên cạnh Phó Minh Viễn.
Cô gái nhỏ không biểu hiện thái độ quá nhiệt tình với anh, có điều Phó Minh Viễn vẫn cảm thấy, ánh mắt của cô luôn vô tình hay cố ý nhìn về phía mình.
Trên bàn cơm không tránh khỏi rượu bia, ngoài trừ trẻ vị thành niên là Thẩm Gia, trong cốc là nước trái cây.
Hai ba chén rượu xuống bụng, bầu không khí ngột ngạt xấu hổ bắt đầu trở nên sôi nổi, Phó Minh Viễn vẻ mặt lạnh nhạt nên không có mấy người dám bắt chuyện với anh, chủ đề câu chuyện chủ yếu là xoay quanh vấn đề Ninh Nhiên nói.
Ninh Nhiên hơi lâng lâng, cô ta cũng uống không ít, ở đó tán gẫu với một đám thanh niên.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung trên bàn, mà ở dưới chiếc khăn trải bàn là cơ hội tốt cho Thẩm Gia "gây án".
Vẻ mặt Thẩm Gia vô cùng bình tĩnh, tay này vẫn đang cầm đũa ăn cơm, mà tay kia đã luồn xuống dưới gầm bàn, lặng lẽ thăm dò trên bờ vực nguy hiểm.
Ban đầu cô chưa dám chạm trực tiếp vào đũng quần, mà lặng lẽ quan sát vẻ mặt anh rồi cẩn thận đặt tay lên đùi của người đàn ông.
Lòng bàn tay cô cảm nhận rõ ràng được cơ bắp phía dưới hơi cơ rút lại, bàn tay nhỏ bé đặt trên đùi, chờ bị đẩy ra.
Chờ một lúc, tay vẫn vững vàng đặt ở đó.
Ủa? Không bị từ chối?
Thẩm Gia hơi nghiêng đầu nhìn trộm Phó Minh Viễn, ừm, rất tốt, vẫn là vẻ mặt đó, cũng không nhìn ra là anh có đang tức giận hay không, nói không chừng lại không tức giận?
Nghĩ như vậy, Thẩm Gia lập tức yên tâm thoải mái thăm dò vào bên trong.
Con ngươi màu nâu nhạt của Phó Minh Viễn bình tĩnh nhìn về phía cô, lông mày hơi nhíu lại.
Được một tấc, lại muốn tiến một thước?
Phó Minh Viễn không đẩy cô ra, bởi vì anh biết bản thân đang là đối tượng mà mọi người chú ý đến, anh lo lắng một khi làm động tác gì kỳ lạ, mọi người sẽ tò mò nhìn xuống dưới xem đã xảy ra chuyện gì.
Không ngờ anh chỉ không ngăn cản, cô đã muốn ngồi lên đầu anh rồi.
Càng khiến người đàn ông tức giận hơn là, Thẩm Gia vẫn có thể duy trì bộ dạng "Tôi thật sự chỉ muốn ăn cơm", từng ngụm từng ngụm ăn hết miếng này đến miếng khác, không ai có thể nhận ra, bàn tay kia của cô lại đang vuốt ve vật nam tính của đàn ông.
Do có nhiều người nên cô cũng không dám manh động quá lớn, chỉ di chuyển cổ tay, cánh tay không hề có động tĩnh gì.
Ngón tay của cô gái nhỏ chậm rãi đốt lửa trên dương vật đang ngủ say của anh.
Chỉ là một động tác nắm vuốt nhẹ nhàng, nếu đổi lại là người phụ nữ khác làm, Phó Minh Viễn sợ rằng ngay cả mí mắt anh cũng lười nhấc lên, thế mà hiện tại, rõ ràng chỉ đơn giản như vậy cũng có thể trêu chọc khiến anh phát hỏa, cổ họng bắt đầu khát khô.
Mặc dù vậy, người đàn ông vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra, tự mở cho mình một chai bia đá.