"A ưm! Đau, chú 'ăn' nhẹ nhàng thôi! "
Cô gái nhỏ nói chuyện như hờn dỗi, giọng điệu vô cùng mềm mại khiến cho người đàn ông nghe đến run rẩy.
"Là của chú, tất cả đều là của chú, chú đừng dùng sức như vậy! "
Nhưng người đàn ông làm như không nghe thấy, anh không chỉ không nhẹ nhàng, ngược lại càng dùng sức hơn.
Thẩm Gia cho anh "ăn" chưa được bao lâu, lập tức ngồi xổm dưới đất khóc nức nở, nói gì cũng không chịu đứng lên.
Đột nhiên, chốt cửa phát ra tiếng động, Phó Minh Viễn lập tức đẩy ghế vào bên trong, thân thể áp sát vào bàn tròn, tay nắm lấy khăn trải bàn lật ra, rồi trùm lên trên cô gái nhỏ.
Vị trí của anh đối diện với cửa, Ninh Nhiên tiến vào cũng không nhìn thấy phần thân của anh dưới lớp vải đỏ, nếu có nhìn thấy thì cũng chỉ nghĩ rằng khăn trải bàn gần sát anh mà thôi.
"Em còn tưởng anh say rồi.
"
Ninh Nhiên đặt canh giải rượu xuống, hai tay để trên mặt bàn nhìn anh ăn.
Phó Minh Viễn lắc đầu: "Anh chỉ muốn yên lặng ăn một chút cho tỉnh táo thôi, nếu em mệt mỏi có thể đi về trước.
"
"Không sao, đúng lúc em cũng muốn ăn cái gì đó, hồi nãy toàn cùng bọn họ uống rượu, em cũng sẽ ăn một ít.
"
Người ở phía trên đang ăn, Thẩm Gia ở dưới cũng "ăn", nhưng cô không phải ăn đồ ăn, mà là "ăn" vật nam tính của người đàn ông.
Ngay khi nghe thấy giọng nói của Ninh Nhiên, Thẩm Gia căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích, nhưng sau khi bọn họ tiến vào trạng thái ngồi ăn, cô nhìn dương vật đang dựng thẳng như muốn chạm vào đáy bàn, trong lòng vô cùng lo lắng, vì vậy không thể làm gì khác hơn là kiên trì ngậm lấy quy đầu sưng tấy.
Trong khoảnh khắc cô ngậm vào, bàn tay đang cầm đũa của Phó Minh Viễn run lên, một miếng sườn từ chiếc đũa rơi xuống.
Ninh Nhiên ngẩng lên nhìn: "Làm sao thế?"
Phó Minh Viễn đã sớm thu lại tâm tình, một lần nữa gắp lại miếng sườn kia lên: "Không có việc gì"
Ánh mắt anh rủ xuống, giống như xuyên thấu qua mặt bàn nhìn về phía Thẩm Gia.
Vợ của anh đang ở bên cạnh, người tình thì đang ở dưới mặt bàn "thổi kèn" cho anh.
Người đàn ông không nhìn thấy tình cảnh phía dưới, nhưng thân thể lại chính vì điều này mà càng mẫn cảm hơn đối với sự liếm mút của Thẩm Gia, mỗi lần đầu lưỡi lướt qua lỗ tiểu, mỗi lần nuốt vào nhả ra, đều khiến cho cơ bắp của anh co rút lại, anh có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Một lượng nhỏ tinh dịch không giữ được từ trong lỗ tiểu phun ra ngoài, Thẩm Gia ngay cả tránh cũng không dám, sợ mùi vị tinh dịch tiết ra sẽ bị khuếch tán.
Cái miệng nhỏ đang ngậm dương vật của cô lại phải gánh thêm tinh dịch, Thẩm Gia buộc phải nuốt xuống một ít, để tránh việc không chứa nổi mà nôn ra.
Cô vừa nuốt vài ngụm đã cảm giác buồn nôn, liền sử dụng đầu lưỡi chặn lại lỗ tiểu để nó không tiết ra chất nhầy nữa.
Điểm mẫn cảm nhất bị đầu lưỡi của cô liếm không ngừng, Phó Minh Viễn thoải mái đến mức lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra.
Nhưng cũng vì quá thoải mái, anh sợ mình bị cô liếm mà sẽ mất mặt phóng tinh, cô mới "ăn" chưa được mấy phút.
Thẩm Gia không biết được suy nghĩ của anh, cô chỉ biết liếm quy đầu giúp anh thoải mái, cho nên lấy lòng bắt lấy nơi đó không buông.
Mồ hôi trên đầu của Phó Minh Viễn càng lúc càng nhiều, người đàn ông cuối cùng không nhịn không được, vươn tay xuống dưới gầm bàn, rút gậy thịt của mình ra, không để cho cô tiếp tục "ăn".
Tinh dịch của mục tiêu tấn công rất có sức hấp dẫn đối với Thẩm Gia, đã "ăn" quen hương vị này, cô gái nhỏ không còn bài xích hoạt động quan hệ tình dục bằng miệng nữa.
Thấy dương vật trong miệng bị rút ra, người con gái uất ức đuổi theo, vì quá say mê, cô bị đập đầu vào đáy bàn và phát ra một tiếng vang nhẹ.