Quả nhiên, bộ dáng Đức phi săn sóc nói: "Tiểu thất thân thể suy nhược, nên đừng gọi con bé ra, để nó nghỉ ngơi cho tốt đi."Tố Mai trong lòng hiểu rõ.Đức phi từ trước đến nay đều mang bộ dáng ôn nhu, dịu dàng như nước.
Lời nói đối với mọi người đều uyển chuyển nhẹ nhàng, vì người khác mà suy xét.
Thật không uổng công Khang Hi ban phong hào ' đức ' cho bà ta.
Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết được sự tình,trong lòng Tố Mai đối với chữ ' đức ' của bà ta không dám gật bừa.Mà Khang Hi lại rất thích dáng vẻ và tính tình này của Đức phi, càng thêm sủng ái bà ta, thường xuyên bãi giá đến Vĩnh Hòa Cung.Đức phi cũng đã quen với việc hoàng đế tới Vĩnh Hòa Cung là bởi vì bà ta.
Bà ta cho rằng hôm nay cũng là như thế.Nhưng lần này, là bà ta thất sách.Hoàng đế mới vừa bước vào Vĩnh Hòa Cung, Đức phi vội vàng tiến lại nghênh đón, bà ta mặc một thân trang phục Mãn Thanh màu trắng ngà, trên đầu cắm mấy bông hoa màu hồng nhạt, nhã nhặn ôn nhu tiến lên hành lễ.Hoàng đế cười miễn lễ, Đức phi thuận theo đứng dậy, mỉm cười đi đến bên người hoàng đế, vội vàng gọi nhũ mẫu đem thập tứ a ca ôm tới, hờn dỗi nói: "Vạn tuế gia đã lâu không tới Vĩnh Hòa Cung, tiểu a ca của chúng ta đã cao hơn trước rồi."Hoàng đế nhìn thập tứ a ca còn đang ngủ say trong lòng ngực nhũ mẫu, hôm nay trời nắng nóng, tiểu hài tử được ôm vào trong ngực, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, không ngừng rúc đầu của mình vào trong lòng nhũ mẫu, ý đồ muốn tránh né ánh mặt trời đang chiếu thẳng vào, nhìn bộ dáng cau mày của nó, hiển nhiên là ngủ không được yên ổn.Khang Hi thấy thế sắc mặt hơi trầm xuống: "Đã lớn hơn chút rồi, có điều hôm nay trời nắng nóng, tiểu hài tử dễ bệnh, nó đang ngủ ngon lành tội gì phải ẫm nó tới đây, mau ôm nó trở về để nó ngủ một giấc cho đàng hoàng."Nhũ mẫu nghe vậy lúng ta lúng túng không dám nói lời nào, ánh mắt không tự giác liếc nhìn về phía Đức phi.Tươi cười trên mặt Đức phi hơi cứng lại, vội vàng nhận sai: "Là thần thiếp suy xét không chu toàn, thần thiếp......!Thần thiếp chỉ là đã lâu rồi chưa gặp ngài nên mới......"Dứt lời, bộ dáng Đức Phi vô cùng ủy khuất, vành mắt ửng đỏ, lã chã chực khóc, chọc người trìu mến.Khang Hi từ trước đến nay yêu thích nữ nhân dịu dàng, có thể dễ dàng nhận ra được từ việchắn cực kỳ sủng ái Mật phi Vương thị.Mà Đức phi có thể từ một cung nữ có địa vị thấp hèn bò lên được vị trí tứ phi cao quý này, bà ta hiển nhiên vô cùng hiểu rõ sở thích của Khang Hi, biết như thế nào mới có thể gãi đúng chỗ ngứa.Quả nhiên, hoàng đế thấy bộ dáng đáng thương này của bà ta, tức khắc tức giận đều tiêu tan, ôm vai bà ta nói: "Trẫm biết Ôn Nhã từ trước đến nay cẩn thận chu đáo, nhất thời sơ sẩy cũng là bình thường.
Mấy ngày nay thân thể Hoàng quý phi không được tốt, chưa bù đắp được cho nàng, trẫm về sau nhất định sẽ thường tới thăm nàng và tiểu thập tứ."Đức phi nghe vậy, nín khóc mà cười, giận hờn liếc nhìn hoàng đế một cái, cũng không làm bộ làm tịch, thuận theo nói: "Vạn tuế gia không được lừa thần thiếp đâu đó."Đang nói, Tố Mai khom người tới báo: "Hoàng Thượng, nương nương, thiện đã dọn xong."Đức phi gật gật đầu, nói với hoàng đế: " Nghe nói ngài tới, thần thiếp đã phân phó người đến nói với Ngự Thiên Phong làm chút đồ ăn thanh đạm.
Có canh đậu xanh* ,thiếp đã phân phó bọn họ ướp lạnh,giờ trời đang nóng có thể uống để giải nhiệt.
Thần thiếp còn nhớ rõ lần trước ngài ở nơi này có uống qua một lần, còn khen canh ngon......".