Đoan Tĩnh cầm khăn giúp Triệu Giai quý nhân lau nước mắt,dỗ dành nói nói: "Không phải là chuyện gì lớn , chỉ là thêu mấy cái khăn mà thôi, làm mấy đêm là xong không có cực khổ gì hết nên ngạch nương mau nín khóc đi."Sau khi dỗ dành nhiều lần, cuối cùng cũng khuyên được Triệu Giai quý nhân trở về ngủ.Trận náo loạn này, cũng làm cho Đoan Tĩnh không có tâm tư tiếp tục thêu khăn nữa.Nàng nhàn nhạt thở dài, buông việc trong tay xuống dựa vào giường dưỡng thần.Lục Y hứng trí bừng bừng cầm một cái hộp nhích lại gần, "Công chúa, người xem đây là cái gì.""Cái gì?" Đoan Tĩnh cười nhạt phối hợp với nàng ấy hỏi."Là quạt tròn! Hơn nữa cán quạt còn làm từ ngà voi nữa, nghe nói năm nay trong cung chỉ được tặng có mười mấy cái, chỉ có mình người là được Hoàng Thượng ban thưởng tới bốn cái! Ngày người giả bệnh, Hoàng Thượng đưa cho quý nhân, mới vừa rồi quý nhân đến đây, đại cung nữ bên người quý nhân chuyển giao cho nô tì.
Còn thưởng cho người mấy cuộn vải, vừa đúng lúc y phục mùa hè của công chúa đều đã cũ, nô tỳ vừa vặn có thể làm cho người mấy bộ y phục mới." Lục Y cao hứng nói.Đoan Tĩnh mở hộp ra, đem bốn cây quạt bày lên, nàng cầm một cây lên nhìn ngắm, quả không hổ là vật tiến cống.
Ngà voi chạm vào tay mát lạnh, hai mặt quạt tròn được thêu thành hình tiểu miêu phác điệp*, nhìn rất thú vị.(*): mèo bắt bướm Dưới ánh đèn mờ nhạt, Lục Y chỉ nhìn thấy sườn mặt tinh xảo của công chúa, nghiêm túc nhìn cây quạt, trên mặt không có chút vui mừng nào, phảng phất còn mang theo một tia ưu thương."Tân liệt tề hoàn tố, tiên khiết như sương tuyết.
Tài vi hợp hoan phiến, đoàn đoàn tự minh nguyệt*." Lục Y nghe thấy Đoan Tĩnh ngâm khẽ.(*): Mới cắt lụa trắng nước Tề,Trong sạch như sương tuyết.Cắt may thành chiếc quạt hợp hoan,Tròn tròn như trăng sáng.
Ban tiệp dư 班婕妤 trong thời Hán Thành Đế 漢成帝.
Nàng bị hai chị em Triệu Phi Yến 趙飛燕 và Triệu Hợp Đức 趙合德 vu oan nên bị Hán Thành Đế đày ra Thường Tín cung hầu hạ Hoàng thái hậu, đau buồn nên viết ra bài thơ này."Công chúa, đây là thơ gì vậy?" Lục Y hiếu kỳ hỏi.Bàn tay trắng của Đoan Tĩnh cầm quạt, ưu nhã phe phẩy quạt, nghe nghi vấn của nàng ấy, cầm quạt tròn nhẹ nhàng gõ gõ đầu nàng ấy, "Không phải bài thơ hay ho gì, không thích hợp nghe lúc vui vẻ.
Lục Y tốt như vậy, lần sau ta dạy cho ngươi vài bài thơ hay nhé."Lục Y vuốt đầu nở nụ cười, "vâng, đều nghe theo công chúa."Đoan Tĩnh lấy quạt che nửa mặt, mi mắt cong cong, cười đến tươi đẹp.......Ngày thứ hai, hoàng đế hạ triều, sau khi thỉnh an Hoàng Thái Hậu xong mới nhớ đến chuyện của tiểu cung nữ kia.Trở lại Càn Thanh cung, hoàng đế vừa phê sổ con vừa thuận miệng hỏi: "Lương Cửu Công, tiểu cung nữ hôm nọ ngươi an bài nàng ở đâu, gọi nàng tới Càn Thanh cung hầu hạ đi."Lương Cửu Công nghe vậy thì sắc mặt hoảng hốt, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, "Bẩm, bẩm vạn tuế gia, nô tài có tội, ngày ấy cung nữ được ngài lâm hạnh, còn, còn chưa tìm được......"Lương Cửu Công khổ mà không nói nên lời, đã lâu như vậy, hắn đã sớm quên việc này, vốn tưởng Hoàng Thượng cũng đã sớm quên, ai biết hôm nay Hoàng đế ăn phải cái gì, tâm huyết dâng trào cư nhiên hỏi về việc này.Lương Cửu Công cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của hoàng đế.Quả nhiên, nghe vậy Khang Hi giận dữ, cầm lấy chung trà trên bàn ném về phía hắn, "Đồ nô tài ngu xuẩn, ngươi còn có thể làm chuyện gì? Chỉ một việc nhỏ mà đã làm không xong, sợ là ngày nào đó thích khách trà trộn vào ám sát trẫm cũng không biết!".