Cao H Thanh Xuyên Chuyện Không Thể Nói


Xa không nói, chỉ nói chuyện hôm qua Hoàng Thượng ngủ ở chỗ của Đức phi, nghe nói còn ban thưởng cho thập tứ a ca và thất công chúa nữa.

Buổi sáng hôm nay người bên cạnh Đức phi liền gấp không chờ nổi tới trước cửa chúng ta khoe khoang, người cũng đã nghe thấy.


Vậy mà người con thêu cho bà ta nhiều khăn tay đến thế......!Thêu nhiều như thế cũng chỉ uổng công mà thôi......" "Lục Y." Đoan Tĩnh nhìn nàng một cái, "Sao càng nói càng quá đáng vậy......" "Vốn dĩ chính là như vậy mà......" Lục Y tức giận bẹp miệng.Đoan Tĩnh trấn an nói: "Nếu đã đáp ứng việc gì thì phải làm cho tốt.

Vô luận như thế nào,mình không thẹn với lương tâm là được.


Huống chi chúng ta còn muốn ở Vĩnh Hòa Cung yên ổn sinh hoạt.

Bọn họ khoe khoang để Đức nương nương lấy lại mặt mũi cũng tốt, để bọn họ làm khó chúng ta ở mọi nơi mới là tiêu đấy." Lục Y phồng mặt lên, ồm ồm đáp: "Vâng, nô tỳ đã biết, chờ lát nữa liền đưa chút bạc cho cung nhân trông cửa để họ mang qua đó." Lục Y đương nhiên biết lời Đoan Tĩnh nói có đạo lý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất bình .Đoan Tĩnh cười nhạt nhìn nàng, nghịch ngợm mà vươn tay chọc chọc gương mặt tức giận của nàng.Lục Y lập tức hạ hỏa, bất đắc dĩ mà nhìn nụ cười thoải mái của công chúa, " Như vậy mà người còn cười được! Cũng không biết khi nào chúng ta mới hết bị cấm túc nữa." Đoan Tĩnh nghe vậy ngẩn người, nàng đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, Khang Hi ngày 9 tháng 7 năm 28, Đồng Giai Hoàng Quý phi sẽ được phong làm Hoàng Hậu, sau hôm đó, Hoàng Hậu Đồng Giai thị hoăng, thụy ' Hiếu Ý Hoàng Hậu '.Nàng tính toán ngày, còn khoảng chừng hai ngày nữa.Lúc nàng mới vừa trọng sinh trở về, thân thể Hoàng quý phi đã không tốt rồi, nghe nói ngày đêm mệt nhọc, không dậy nổi, ngay cả cung vụ cũng đã chuyển giao cho Quý phi Nữu Hỗ Lộc thị.Nếu tất cả không có thay đổi gì, vậy Hoàng quý phi sắp hoăng rồi.Đoan Tĩnh lẩm bẩm nói: "Nhanh thôi......" Nàng nhíu mày bất đắc dĩ, thế gian này người có y thuật tốt đều tập trung ở trong cung, nếu bọn họ cũng bó tay thì không còn biện pháp gì nữa, sợ là thần tiên khó cứu.Hoàng Hậu hoăng thệ, hoàng tử công chúa đều muốn khóc tang, cả triều văn võ mệnh phụ đều phải khóc tang, đến lúc đó nàng muốn ra cũng không khó.Nghĩ đến Đồng Giai Hoàng Quý phi đối với nàng công chính và từ ái, Đoan Tĩnh có tâm lại vô lực, chỉ có thể vẫy tay nói, "Lục Y, ngươi tự đi đi." Ngày kế tiếp, Vĩnh Hòa Cung.Khang Hi ngăn cung nhân tính thông truyền lại, đi tới nơi của Đức phi.Mấy ngày này, đa số nữ nhân trong hậu cung cơ hồ đều bị hắn ngủ qua.Thân thể đã phát tiết, nhưng cảm xúc bạo ngược trong lòng vẫn tích tụ càng nhiều hơn.Lúc trước Chương Giai thị hầu hạ còn tính là không tồi, bất quá hai ngày trước khám ra hoạt mạch,hắn cũng không thể đến đó được nữa .Cũng may còn có Đức phi ôn nhu, hiểu lòng người, từ trước đến nay mọi mặt đều hầu hạ hắn chu đáo, trừ bỏ việc thích tranh sủng ra thì tất cả khá hợp ý hắn.Khang Hi mới vừa bước vào cửa cung, liền thấy Tố Mai đứng ở trong một góc vẻ mặt tiếc nuối đem thứ gì đó ném vào chậu than."Ngươi đang làm cái gì?" Khang Hi phẫn nộ, ngữ khí uy nghiêm, "Trong cung không được lén đốt vàng mã, ngươi chẳng lẽ không biết sao?" Tố Mai vừa nghe thấy tiếng , phát hiện hoàng đế đang đứng ở phía sau nàng ta, kinh ngạc cùng sợ hãi vội vàng quỳ xuống làm sáng tỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận