Đoan Tĩnh đem khăn tay nhét vào tay hắn, sau đó yên lặng quỳ gối bên cạnh hắn, từ trong tay áo lấy mấy quyển kinh thư ra thiêu."Tam tỷ tỷ, tỷ, sao tỷ còn ở đây?" Tứ a ca ngơ ngác hỏi.Đoan Tĩnh cúi đầu nghiêm túc thiêu kinh văn, "Tỷ vẫn luôn ở đây." "Sao, sao có thể ?" Tứ a ca mở to hai mắt nhìn.Đoan Tĩnh lần đầu tiên thấy biểu tình này xuất hiện trên khuôn mặt luôn mang vẻ già dặn của người đệ đệ này, nhất thời bật cười, buông kinh thư trong tay sờ sờ đầu , "Là Thanh Chi tỷ tỷ bên người hoàng quý......!A không phải, là Hoàng ngạch nương nói cho tỷ biết, bên cạnh có một căn phòng trống,nên tỷ vẫn luôn ở nơi đó sao chép kinh cầu phúc cho Hoàng ngạch nương ." Dứt lời, nàng nhìn về phía đống kinh văn thật dày trong tay.Tứ a ca mím môi, sau một lúc lâu mới nói: "Cảm ơn tam tỷ tỷ." Đoan Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, thương cảm nói: "Hoàng ngạch nương là người tốt......!Đáng tiếc chuyện tỷ có thể làm cũng chỉ có bao nhiêu đây." Sau đó, nàng ở bên cạnh tứ a ca, cùng nhau yên lặng thiêu xong kinh văn trong tay."Tam tỷ tỷ, thời gian không còn sớm nữa, tỷ mau trở về đi.
Cũng may Vĩnh Hòa Cung ở cách vách, nên giờ về cũng thuận tiện hơn ." Tứ a ca nói.Đoan Tĩnh cười cười, "Vĩnh Hòa Cung sợ là đã sớm khóa cửa rồi, lại nói tỷ vốn là không tính trở về, chuẩn bị giống đệ, chúng ta cùng nhau túc trực bên linh cữu của Hoàng ngạch nương." Tứ a ca cảm động muốn nói gì.Đoan Tĩnh ngăn hắn lại, nghiêm túc nói: "Không cần phải nói những lời khách khí, tỷ là thiệt tình nhớ thương hoàng ngạch nương.
Đệ chỉ cần coi như có thêm một người nữa ở cùng đệ là được.
Hơn nữa, còn có thể thuận tiện nhìn thấy Tứ a ca nhà ta khóc nhè." Đoan Tĩnh chế nhạo hắn một câu.Tứ a ca bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, tính trẻ con trỗi dậy nói: "Gia mới không có đâu!" Đoan Tĩnh nhìn hắn,ý cười bên môi không giảm.Có người làm bạn, không còn cảm thấy đau buồn như vừa rồi nữa......Cảm giác thương tâm như được chia ra làm hai, mỗi người gánh một phần, trong lòng cũng không còn cảm thấy vắng vẻ như vừa rồi.Cứ như vậy, hai người an tĩnh cùng nhau quỳ, thẳng đến khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào, Đoan Tĩnh mới đứng dậy trở về căn phòng trống kia chỉnh trang lại bản thân.Đêm thứ hai, Đoan Tĩnh lại đúng hạn xuất hiện, như cũ yên lặng mà ở bên cạnh tứ a ca thiêu kinh văn một đêm.Đêm thứ ba, đã qua hai đêm,rốt cuộc tứ a ca có chút chịu đựng không nổi.Vốn là tuổi còn nhỏ, cộng thêm ưu thương nhiều ngày, khiến cho thể xác và tinh thần của tứ a ca đều mệt mỏi,quầng thâm dưới vành mắt đen đến nỗi giống như màu mắt của gấu trúc, khuôn mặt tiều tụy phảng phất ngay sau đó liền sẽ ngất xỉu.Nhưng mà, hắn luôn quật cường không chịu dễ dàng biểu lộ sự yếu ớt của mình trước mặt người khác.Vì vậy, Tứ a ca đến chính điện Thừa Càn cung như thường này, đêm khuya thì vẫy lui cung nhân trong điện.Cung nhân cũng đã quen với hành động này của hắn, họ mừng rỡ , tự tìm chỗ nào đó mà ngủ gật.Đoan Tĩnh lại lo lắng mà nhìn bộ dáng mệt mỏi của hắn, "Dận Chân, trở về ngủ đi.
Đêm nay tỷ thay đệ trông chừng ở đây." Tứ a ca nỗ lực lắc đầu, muốn lấy lại tinh thần nói, "Không, không được......!Đệ muốn ở đây." Đoan Tĩnh nhìn thân mình lung lay của hắn, thở dài: "Ngày mai, đệ còn phải cùng với Hoàng A Mã đưa linh cữu của Hoàng ngạch nương ra cổng Triều Dương nữa.
Đệ nhìn xem bộ dáng hiện tại của đệ đi, ngày mai làm sao đi được nữa? Mau đi ngủ đi, hôm nay tỷ thay đệ trông chừng." Lời này Tứ a ca nghe lọt, xác thật, ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm, chuyện đưa tiễn Hoàng ngạch nương hắn không thể không đi được..