Mười ngón tay của Đoan Tĩnh trên mặt đất điên cuồng cọ xát, nàng muốn nắm lấy cái gì đó để tránh việc bị kéo vào bên trongNhưng tất cả đều phí công, ngón tay ngọc xanh miết cọ xát trên mặt đất xuất hiện từng đạo vết thương.
Đoan Tĩnh vô lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cửa điện trước mặt lại một lần nữa đóng lại.
Nơi xa thủ vệ của Lương Cửu Công vô tình nhìn thấy chuyện này, vội vàng dời hai mắt đi, cẩn thận quan sát xung quanh.
Trong điện.
Đoan Tĩnh vô lực nằm ở trên mặt đất, đau đớn khóc thành tiếng.
Một đôi giày thêu họa tiết rồng bay bất thình lình xuất hiện, hoàng đế chậm rãi ngồi xổm trước mặt nàng, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.
Đoan Tĩnh dừng khóc, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nàng cắn môi oán hận mà ngẩng đầu, mắt hạnh trợn lên, môi anh đào run rẩy chất vấn nói: "Hoàng A Mã, ngài rốt cuộc muốn làm gì?!"Hoàng đế rất có hứng thú mà thưởng thức bộ dáng phẫn nộ của nàng, chậm rãi nở nụ cười nhẹ, nghiền ngẫm cười, "Làm sao bây giờ? Con càng thế này, trẫm càng muốn thao con.
"Đoan Tĩnh ngu người luôn.
Nàng chưa từng nghĩ có thể nghe được những lời này từ trong miệng của hoàng đế.
Ngắn gọn lại trắng trợn, trần trụi thô tục, hôm nay hắn chính là muốn ngủ cùng nàng.
Đoan Tĩnh sợ tới mức vừa lăn vừa bò mà đứng lên, quần áo nàng nửa lộ, sợ hãi tránh tránh ở sau cột điện, nơm nớp lo sợ khóc hô: "Ngài, ngài đừng nói giỡn! Nhất định là ngài say, nhận sai người! Hoàng, Hoàng A Mã, con, con là nữ nhi của người mà!"Hoàng đế không nhanh không chậm ngồi dậy, bình tĩnh nhìn nàng đang trốn tránh mình, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ đối với bộ dáng phẫn nộ của nàng.
.
"Lại đây.
" Hắn đứng ở tại chỗ nghiêng đầu nhìn nàng, ra lệnh nói.
Đoan Tĩnh liên tục lắc đầu, run bần bật.
"Lại đây.
Đừng để cho trẫm nói tới lần thứ ba.
" Hoàng đế ánh mắt lạnh băng.
Đoan Tĩnh lại lui lại mấy bước, nhưng phía sau vài bước chính là linh cửu của Đồng Giai hoàng hậu , nàng không thể lui được nữa.
Hoàng đế thấy thế,hàn ý trong mắt ngày càng sau.
Ngay sau đó bước nhanh đến, Đoan Tĩnh thấy thế xoay người bỏ chạy, nỗ lực tránh né hắn, hai người tham gia vào một cuộc rượt đuổi không hồi kết.
Nhưng so sánh với Khang Hi hằng năm cưỡi ngựa săn bắn, Đoan Tĩnh chỉ là một nữ tử được dưỡng ở thâm cung, sao có thể chạy trốn được hắn?Thậm chí còn chưa kịp thấy rõ động tác của hắn, ngay sau đó cả người Đoan Tĩnh đã bị giữ chặt, nàng ngửa mặt nằm dưới đất.
Phần lưng dính chặt trên mặt đất lạnh lẽo , cả người Đoan Tĩnh run lên, nhưng không kịp nghĩ nhiều, y phục trên người đều đã bị hoàng đế cởi sạch không còn một mảnh.
Chiếc yếm thêu hoa sen đáng thương bị Khang Hi giựt ra, nó bay lên không trung rồi đáp xuống linh cữu của Đồng Giai Hoàng hậu.
Nằm ở trên mặt đất Đoan Tĩnh điên cuồng giãy giụa, không quan tâm đến mười ngón tay đau đớn,nỗ lực chống cự hoàng đế đang áp trên ngực nàng, mặt trắng như giấy,không ngừng van nài: "Không thể! Không thể!"Trong lúc giãy giụa, búi tóc bung ra, dưới ánh đèn vàng nhạt,mái tóc dài đen nhánh của Đoan Tĩnh trải dài dưới đất, mái tóc đen càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng, tuyết nhũ cao ngắt của nàng dưới sự che đậy của những sợi tóc như ẩn như hiện, hai quả anh đào đỏ bừng cứng rắn đứng thẳng tắp, run rẩy trong không khí, hấp dẫn đến mức làm cho người ta muốn đến nếm thử.
.