Giờ phút này, Đồng Giai hoàng hậu lẳng lặng nằm ở kia cách nàng mười bước chân không xa.Mà nàng,lại bị phu quân của bà ấy, Hoàng A mã ruột thịt của mình gian dâm.Long căn của hoàng đế còn đang không ngừng chọc vào rút ra trong tiểu huyệt của Đoan Tĩnh, quy đầu tinh tế nong từng nếp gấp bên trong hoa huyệt ra, cảm giác căng trướng này khiến nàng hít thở không thông.Đoan Tĩnh có thể cảm nhận rõ ràng tiểu huyệt của chính mình đang dần bị nhét đầy, rồi sau đó lại chậm rãi rút ra, sau đó lại đâm vào, giống như giằng co, không ngừng trừu động.Khoái cảm cọ xát khiến cơ thể nàng khô nóng, ánh mắt nàng mê ly nhịn không được rên rỉ thành tiếng, đột nhiên trong lúc hoảng hốt, dường như Đoan Tĩnh thấy ánh nến trước linh cữu lóe lên, ngay sau đó nàng tỉnh táo trong nháy mắt, vội vàng lấy tay che miệng mình lại, nhịn không được rùng mình, cơ thể căng thẳng.Hoàng đế đang thong thả chọc vào rút ra trong cơ thể nàng,hắn đã thích ứng được sự chật hẹp của tiểu huyệt nàng, sung sướng đến híp mắt thở dài,đột nhiên hoa huyệt nàng siết mạnh, hoàng đế suýt nữa thất thủ, hắn vội vàng giữ chặt tinh quan.Khang Hi nhìn Đoan Tĩnh bên dưới, hắn phát hiện ánh mắt của nàng hoảng loạn, nhìn về phía linh vị của Đồng Giai hoàng hậu.Hoàng đế theo tầm mắt của nàng nhìn qua , ngay sau đó hiểu rõ, cười khẽ một tiếng, cúi người xuống thân dán ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Con đoán xem, Hoàng Hậu nếu biết chúng ta đang làm cái gì, có thể hay không từ trong quan tài bật dậy.
Hả, nữ nhi ngoan của ta."Ba chữ' nữ nhi ngoan ' được hoàng đế nói ra vô cùng thong thả, tựa như lời nỉ non.Đoan Tĩnh nghe hắn nói vậy lông tơ không khỏi dựng lên, nàng đang vô cùng xấu hổ đối với chuyện hiện tại đang phát sinh này, vậy mà hoàng đế còn châm ngòi thổi gió, làm nàng càng thêm sợ hãi.Trong điện ánh nến tối tăm, ngọn lửa nhảy lên khi sáng khi tối, một ngọn gió thổi từ ngoài cửa sổ vào, khiến nàng không khỏi rùng mình.Trong nháy mắt, dường như mọi thứ trở nên ảm đạm thâm trầm.Nàng sợ hãi, sợ như những lời hoàng đế nói Đồng Giai hoàng hậu thật sự đang đứng trong một góc ánh mắt sâu kín mà nhìn chằm chằm hai cha con đang ở đây giao hợp, giống như họ đang phạm tội ác tày trời vậy.Đoan Tĩnh càng nghĩ càng sợ hãi, không khỏi bật khóc ra tiếng, ôm chặt lấy người hoàng đế.Cánh tay gắt gao vòng ôm lấy cổ hắn, hai chân kẹp chặt bên hông hắn.Trong nháy mắt, côn thịt trong cơ thể đi vào chiều sâu chưa bao giờ có , quy đầu bịt kín cửa tử cung sâu trong hoa huyệt của Đoan Tĩnh.Đoan Tĩnh bị căng kêu rên ra tiếng,còn hoàng đế lại như bước vào một thế giới mới, trong ánh mắt mang theo ánh sáng kinh hỉ, hắn ôm chặt nàng vào trong lòng ngực, đột nhiên tăng lớn lực va chạm, không ngừng tiến công vào cái miệng nhỏ sâu bên trong hoa huyệt, điên cuồng cắm rút.Đoan Tĩnh bị hắn đâm lung lay cả người, chỉ có thể ôm lấy chặt lấy cổ hoàng đế, giọng nói phát ra đứt quãng không hoàn chỉnh do bị đâm kịch liệt, "Hoàng, hoàng, a mã, xin ngài, nha......!xin ngài, ân, đổi chỗ khác đi."Đoan Tĩnh bị hắn chọc vào rút ra khiến cho câu nói không được hoàn chỉnh."Ưm ahh......!Không cần ở chỗ này......""Cầu, cầu ngài......""Chỉ cần, ưm......!Chỉ cần, tránh hoàng ngạch nương, như thế nào, a a......!Thế nào đều được!"Đoan Tĩnh rên rỉ đứt quãng nói mãi không xong một câu, lúc này cả người nàng đầm đìa mồ hôi thơm dính nhớp,hoa dịch dưới thân ào ạt phun trào ra, chảy dọc theo miệng huyệt xuống bờ mông căng tròn phía dưới, ánh mắt Đoan Tĩnh mê ly, môi anh đào khẽ nhếch, hiển nhiên là đã cao trào một hồi..