"Mặc dù nương không được sủng, nhưng rốt cuộc cũng là chủ tử, con còn là công chúa, sao có thể để người khác khi dễ mà không dám hé răng?" Triệu Giai quý nhân tuy rằng nói như vậy, nhưng những khi dễ và uất ức mấy năm nay chịu đựng đi đâu để đòi lại công bằng đây?Mùa hè chỉ có một cuộn vải dệt, vào đông thì miễn cưỡng có đủ than để dùng , còn có tổ yến , lá trà thì cũng chỉ là loại kém nhất ! ! Nếu đem từng cái ra so sánh , thì không biết nói chừng nào mới xong ?Cho nên Đoan Tĩnh từ trước đến nay chỉ có thể ẩn nhẫn, không mang phiền toái đến cho ngạch nương, cũng không mang phiền toái đến cho chính mình.
Nhưng nhiều năm như vậy, lòng Triệu Giai quý nhân tự nhiên khó mà bình tĩnh như trước, bà nghiêm túc nghĩ , gương mặt mang theo vài phần phẫn nộ, hỏi: "Có phải nhị công chúa hay không ? Nàng từ trước đến nay ỷ vào mẫu phi của mình là Vinh phi, ỷ mình là nữ nhi được Hoàng Thượng sủng nhất trong cung mà tùy ý làm bậy!""Có phải là nàng bắt nạt con hay không ? Nếu thật là nàng, ngạch nương dù phải liều cái mạng này, cũng phải đi tìm Vinh phi tính sổ ! Nếu vô dụng ta liền đi tìm Đức phi làm chủ , thật sự không được nữa thì còn có Hoàng quý phi!"Đoan Tĩnh mím môi, vội vàng trấn an: "Ngạch nương, thật không phải nhị tỷ tỷ.
Không ai khi dễ con, người chớ có đi phiền nhiễu Đức nương nương cùng hoàng quý ngạch nương.
""Nghe Lục Y nói mới vừa rồi Đức nương nương mới cho lấy từ khố phòng ra một cây nhân sâm, vội vã mang theo người ra cửa , nghe nói là hoàng quý ngạch nương lại bị bệnh.
Chúng ta không có thứ gì tốt , không làm phiền họ cũng liền tính là hỗ trợ rồi.
"Triệu Giai quý nhân ngoài miệng thì oán giận vài câu, trong lòng lại nghe lời nữ nhi nói, cũng không hề truy vấn.
Bà ấy nhẹ nhàng dùng tay, thật cẩn thận chấm thuốc bôi lên da mặt trắng nõn của Đoan Tĩnh , đau lòng lẩm bẩm nói: "Nhìn khuôn mặt nhỏ phấn nộ này của con đi , dấu vết này cũng không biết khi nào mới có thể mất đi ! ! "Đoan Tĩnh cúi đầu không nói lời nào, đôi tay lại không tự giác xoắn chặt khăn trong tay , vết xanh tím trên mặt có tính là gì?.
Vết tích trên người nàng còn nghiêm trọng hơn.
Tối hôm qua , nàng đi dạo mấy vòng ở ngoài xong mới trở về Vĩnh Hòa Cung, cũng may về kịp lúc lấy chìa khóa Vĩnh Hòa Cung.
Đại cung nữ Lục Y bên người nàng gấp đến mức đi qua đi lại trong phòng, cũng may nàng ấy che giấu giúp nàng, hơn nữa từ trước tới nay cảm giác tồn tại của Đoan Tĩnh không lớn, cho nên trừ bỏ mẫu thân thì không có hỏi nàng đã đi đâu.
Đoan Tĩnh còn nhớ rõ lúc ấy, Lục Y giúp nàng cởi quần áo, khi thấy trên người nàng xuất hiện nhiều dấu vết xanh tím, nước mắt lập tức chảy ra, hỏi nàng sao lại thế này.
Nhưng sao Đoan Tĩnh có thể nói được.
Sau khi trấn an Lục Y thật tốt, lại phân phó Lục Y lặng lẽ bưng chút nước lạnh đến giúp nàng lau người.
Lúc này mới miễn cưỡng rửa sạc dấu vết trên người.
Tai mắt trong cung quá nhiều , vì cẩn thận nàng không dám dùng nước ấm.
Còn tốt, bây giờ là mùa hè, bằng không nàng dùng nước lạnh lau người có khi đã bị bệnh nặng một trận.
Đoan Tĩnh nhìn vẻ lo lắng trên mặt Triệu Giai quý nhân , nhưng nàng không thể nào nói cho bà ấy chân tướng.
.