Chương 12 Gả cho phụ hoàng 1
Lý Trân Trân nằm trên giường một ngày, đám ám vệ dù lợi hại cũng không có biện pháp, càng không dám vào phòng nàng xem.
Khóc đến hoàng hôn, Liễu Nhứ thấy nàng tốt xấu gì cũng ngừng khóc rồi, liền nói: "Công chúa, có một số việc ngài nên hỏi bệ hạ."
Lý Trân Trân lắc đầu, ngửa đầu nhìn nàng ấy, thanh âm khàn khàn: "Liễu Nhứ tỷ tỷ, ta đã mười lăm, nữ tử bình thường phần lớn đã xuất giá, mặc dù là công chúa có mấy vị tỷ tỷ, mười lăm cũng đã thành thân. Ta không thể ở Văn Đức Điện cả đời được, ngươi hiểu không."
"Công chúa......"
Lý Trân Trân lau nước mắt: "Ta không thể ở bên cạnh phụ hoàng cả đời được. Ta chỉ là nữ nhi của hắn, ta chỉ có thể làm Chiêu Dương công chúa, ngươi biết không."
"Công chúa ngài đây là có ý tứ gì!"
"Ta... ta không muốn, cũng không thể làm bẩn thanh danh cả đời của phụ hoàng được."
Lý Trân Trân nói, bỗng nhiên ngồi dậy, trên mặt xuất hiện kiên nghị khó có được: "Ta đi tìm phụ hoàng."
Liễu Nhứ hoảng sợ nói: "Ngài đi tìm bệ hạ làm gì?"
"Ngươi không cần quản ta."
Lý Trân Trân đứng dậy đổi xiêm y, tỉ mỉ chọn trang sức, nhấc chân liền ra cửa.
Lý Việt đang mắng người khác thì nghe thông truyền nói công chúa cầu kiến.
Hắn hít sâu một hơi, nỗ lực đè lại tức giận, gật đầu: "Mời công chúa tiến vào."
Các quan viên rụt cổ đi ra ngoài, cẩn thận chờ ở trắc điện, bọ họ cảm thấy hôm nay phúc lớn mạng lớn, công chúa tới, được cứu rồi. Lần trước cũng vậy, công chúa tới một lần, tâm tình bệ hạ cực tốt, không mắng bọn họ, liền thả bọn họ đi, còn thưởng mỗi người một tráp điểm tâm nữa.
Bọn họ nhẹ nhàng thở ra, thậm chí còn bình thản uống trà, nhưng chưa uống được mấy ngụm bỗng nhiên nghe thấy bên chỗ bệ hạ vang lên tiếng chung trà vỡ vụn, bọn họ sợ tới mức lập tức đứng lên.
Lý Việt ném chung trà trong tay, nhìn chằm chằm Lý Trân Trân đang vô cùng bình tĩnh: "Con thử lặp lại lần nữa xem."
Lý Trân Trân nhìn chằm chằm mặt đất: "Con nói, lúc Thái Hậu nương nương còn trên đời từng làm mai cho con và cháu trai bà Thừa Ân Hầu thế tử. Nữ nhi hiện giờ đã mười lăm, tới tuổi xuất giá rồi, xin phụ hoàng tứ hôn."
Hai mắt Lý Việt âm trầm, trầm mặc hồi lâu, cắn răng nói: "Lý Trân Trân, con ngẩng đầu nhìn trẫm, lặp lại lần nữa."
Lý Trân Trân ngẩng đầu nhìn hắn, từng câu từng chữ: "Xin phụ hoàng tứ hôn cho nữ nhi cùng Thừa Ân Hầu thế tử."
Lý Việt cùng nàng đối diện, hỏi nàng: "Lý Trân Trân, con có còn trái tim hay không."
Lý Trân Trân nắm chặt nắm tay, thanh âm uyển chuyển réo rắt lại nói ra lời lạnh băng: "Nữ nhi không muốn cả đời không danh không phận, nữ nhi cảm thấy Thừa Ân Hầu thế tử rất tốt, nữ nhi từng gặp qua hắn, hắn tướng mạo anh tuấn, làm người hiền hoà, hắn --"
"Bang!" Lý Việt lại đập một chung trà.
Lý Trân Trân trực tiếp quỳ xuống: "Xin phụ hoàng tứ hôn."
"Lý Trân Trân, là ngươi nói không buông tay, là ngươi nói muốn ở bên trẫm cả đời, là ngươi --"
"Phụ hoàng, Trân Trân là vì cứu mẫu phi, không thể không ủy thân với ngài. Trân Trân lừa ngài thôi."
Lý Việt "Ha" mà cười một tiếng, lạnh lùng nói: "Hiện tại lợi dụng trẫm xong rồi nên muốn vứt đi? Lý Trân Trân! Ngươi không sợ trẫm sẽ giết mẫu phi ngươi!"
Lý Trân Trân nói: "Hôm nay ta đã gặp mẫu phi, đem chuyện của ta cùng với phụ hoàng nói cho bà." Nàng lại ngẩng đầu, "Phụ hoàng, ta sẽ giữ bí mật, xin ngài buông tha cho mẹ con ta."
"Ngươi --"
"Bệ hạ, lời ta nói đều là gạt ngài. Ta là nữ nhi mẫu phi, trên người ta không có dòng máu hoàng gia, ngài nói ta chỉ là một đứa con hoang, ngài cần gì phải tín nhiệm ta." Lý Trân Trân bình tĩnh nói.
"Ngươi nhìn trẫm."
Lý Trân Trân nhìn hắn, đường đường chính chính, quang minh chính đại.
Lý Việt cẩn thận nhìn, trong mắt nữ nhi hôm qua còn ôm hắn không cho đi bây giờ chỉ còn có lạnh băng.
Hắn lại "Ha" một tiếng.
Đời này hắn chỉ tin một nữ nhân duy nhất, chẳng lẽ... hắn đã tin sai người rồi sao?
"Xin phụ hoàng khai ân." Lý Trân Trân lại quỳ xuống.
"Ngươi đã bị trẫm ngủ vô số lần, sẽ không sợ Thừa Ân Hầu ghét bỏ ngươi?" Lý Việt trào phúng nói.
"Đây là chuyện của nữ nhi."
"Ha ha." Lý Việt lại cười, hắn nhìn Lý Trân Trân hồi lâu, xoay người trở lại sau án thư, cử bút liền viết, cuối cùng cầm đạo thánh chỉ màu vàng ném lên người Lý Trân Trân, "Trẫm như ý ngươi."
"Đa tạ bệ hạ, nữ nhi muốn tối nay liền ra cung. Nữ nhi không nghĩ muốn ở Văn Đức Điện, nữ nhi không thích nơi đó. Con hoang không xứng ở trong cung."
Lời nàng nói như hóa thành mũi tên đâm vào lòng Lý Việt.
Lý Việt cảm nhận được đau đớn.
Một lúc lâu hắn mới nhàn nhạt nói: "Cút đi."
Lý Trân Trân dập đầu lạy ba cái liền quay đầu đi không chút lưu luyến.
Trái tim Lý Việt quặn đau, không thể không vịn lấy bàn.
Nàng ừa ra khỏi cửa Liễu Nhứ liền nhào tới, vừa tức vừa gấp, đôi mắt đều đỏ hoe: "Công chúa cho dù ngài suy nghĩ cho bệ hạ cũng không nên tự đẩy mình vào hố lửa chứ! Thừa Ân Hầu thế tử kia trong nhà thiếp thất có mười mấy người, hắn thậm chí còn đánh nữ nhân! Ban đầu Thái Hậu nhắc đến chuyện này chỉ vì làm khó bệ hạ, tại sao ngài phải làm như vậy!"
Lý Trân Trân bước đi vội vàng, đi ra cửa lớn mới lẩm bẩm nói: "Ta thực xin lỗi phụ hoàng, cũng xin lỗi mẫu phi, coi như ta đi chuộc tội đi......"
Liễu Nhứ lập tức khóc: "Công chúa của tôi ơi!"
Lý Trân Trân hít hít mũi, nhịn xuống nước mắt, ôn nhu nói: "Thu dọn đồ đạt, chúng ta đi thôi, hồi kinh." Nàng lại nhìn Liễu Nhứ, "Liễu Nhứ tỷ tỷ, phụ hoàng đã vô cùng hận ta, sau khi hồi kinh thì ngươi đi đi."
"Nô tỳ muốn đi theo công chúa cả đời!"
"Cả đời ......" Lý Trân Trân nghĩ đến nàng cùng phụ hoàng nói qua vô số lần cả đời, rốt cuộc vẫn khóc lên.
Nàng cùng phụ hoàng cả đời, vậy là không còn nữa rồi.
Cũng may, phụ hoàng còn có thể làm minh quân cả đời.
Vậy tất cả đều đáng giá.
Trở lại kinh thành, Lý Trân Trân trực tiếp cầm thánh chỉ đi phủ Thừa Ân Hầu, nháo đến dư luận xôn xao.
Thừa Ân Hầu từ sau khi Thái Hậu nương nương qua đời vẫn luôn kẹp chặt đuôi làm người, cũng biết Lý Trân Trân được sủng ái, tuy cũng không biết đây rốt cuộc là tình hình gì, thánh chỉ không giả, cũng liền vui mừng mà tiếp nhận.
Quản nàng có phải con hoang hay không làm gì, không duyên cớ có một công chúa không tốt sao!
Lý Trân Trân liền như vậy vào phủ Thừa Ân Hầu, Thừa Ân Hầu phái người đi hành cung xin chỉ thị bệ hạ, xem hôn lễ nên làm như thế nào.
Lý Việt đã nghĩ lại, hắn lúc ấy vốn đang bị chính sự làm cho tức giận, Lý Trân Trân thái độ khác thường, nói ra những lời đó hắn có thể nào không nổi giận? Hắn cảm thấy bản thân hành sự không ổn, Lý Trân Trân là tự tay hắn nuôi lớn, nàng sẽ không như vậy.
Không ngờ Thừa Ân Hầu tới, mở miệng liền cười hỏi chuyện hôn lễ.
Hắn hỏi kỹ càng, biết Lý Trân Trân trực tiếp vào phủ người ta ở thì giận đến mức ném chung trà nóng lên đầu Thừa Ân Hầu, lời nói cũng chưa nói một câu liền phất tay áo bỏ đi.
Chuyện Lý Trân Trân bị tứ hôn truyền khắp hành cung.
Mọi người nghĩ mãi vẫn không biểu, Lý Việt lại nhốt mình trong thư phòng, ai tới cũng không gặp.
Thừa Ân Hầu lại đến cầu kiến, Lý Việt giận dữ, trực tiếp hạ hắn từ Thừa Ân Hầu xuống hàng Thừa Ân Bá.
Tân Thừa Ân Bá trợn tròn mắt, xám xịt mà chạy trở về, sợ ở lâu hơn nữa liền chữ Bá cũng không còn.