Không! Cô còn chưa kịp nhìn thấy Bùi Dục Uyên, không thể để bọn chúng bắt được!
"Ôi chao, sợ quá đi ha ha!"
"Em gái ngoan ngoãn thì anh sẽ không làm điều xằng bậy ha ha ha!"
"Đừng qua đây! Tôi nói mấy người không được tới đây!!!" Lý Tinh La dựa lưng vào tường, toàn thân đổ mồ hôi lạnh nhưng miệng vẫn hung dữ.
"Ái chà, vẫn còn cứng mồm? Được lắm!" Lúc này mấy tên đàn ông phía trước cùng nhau đi về phía cô.
Bỗng nhiên, ở ngay khúc cua của hàng lang vang lên tiếng giày da đi lại, Lý Tinh La giật mình, lợi dụng lúc bọn họ nhìn nhau dò xét, cô lập tức chạy theo hướng âm thanh bước chân ngày càng gần kia.
"Á à, còn dám chạy?! Để ông đây xem mày chạy được đi đâu!" Có lẽ là do cảm thấy một đứa con gái sẽ chẳng làm được trò trống gì, nên bọn chúng cũng không vội vàng đuổi bắt, chỉ từ tốn đi theo phía sau.
Mặc kệ là ai, trước hết phải trốn được đám người này đã rồi tính tiếp...!Nhưng vừa chạy qua góc tường, Lý Tinh La lập tức ngây người.
Bùi Dục Uyên? Người đàn ông mà cô tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay, Bùi Dục Uyên, đang từ đằng xa vững vàng bước đến.
Nước mắt cô gái cứ như vậy thoáng cái liền trào ra.
Nhân lúc mấy kẻ phía sau còn chưa đuổi kịp, Lý Tinh La bất chấp tất cả chạy tới trước mặt Bùi Dục Uyên, nắm lấy ống tay áo của anh, giống như người sắp chết đuối bám được một cọng rơm cứu mạng, "Cứu, cứu tôi với!!"
Bùi Dục Uyên cúi đầu, từ trong ánh mắt rưng rưng của cô gái, anh cảm nhận được toàn bộ đều là sự tín nhiệm và chờ mong.
Bỏ qua cảm giác khác lạ trong lòng, anh ngẩng đầu lên và bắt gặp mấy tên có tiếng đùa bỡn phụ nữ độc ác ở thành phố A, vì thế liền hiểu rõ mọi chuyện.
Mấy tên kia đuổi theo tới, vốn dĩ đang dạt dào đắc ý, nhưng khi vừa nhìn thấy bóng dáng của Bùi Dục Uyên, vẻ mặt lập tức kinh ngạc và khó coi.
"Bùi, Bùi Tổng...?"
Lý Tinh La biết người đàn ông này ở thành phố A quyền thế ngập trời, nhìn vẻ mặt thâm trầm của anh, cô cắn răng quyết định liều một phen: "Tôi là người của anh ấy!"
Giọng nói căng thẳng nhưng tràn đầy tự tin.
Chỉ một câu, cũng đủ khiến gương mặt của đám người phía sau biến sắc liên tục.
Tác phong làm việc của Bùi Dục Uyên nổi tiếng là tàn nhẫn, đám người kia thật sự sợ hãi, lại thêm việc Bùi Dục Uyên không hề lên tiếng phủ nhận, cuối cùng bọn họ đành vội vàng nhận tội, sau đó xám xịt quay đầu rời đi.
Lúc này, chỉ còn lại hai người trong dãy hành lang dài hẹp và yên tĩnh.
Bởi vì hoảng sợ nên Lý Tinh La ôm chặt lấy cánh tay của người đàn ông, toàn thân run rẩy.
Cả hai cứ duy trì tư thế như vậy mà không ai lên tiếng, cho đến khi Bùi Dục Uyên dùng một tay nâng cằm cô gái lên, nhìn ngắm một cách tỉ mỉ.
Thật xinh đẹp, nhưng anh cũng chẳng thiếu phụ nữ.
Chỉ có điều...
Gương mặt thanh tú nhỏ nhắn đầy hoảng loạn, lại thêm ánh đèn mập mờ trên hành lang tối, càng làm nổi bật vẻ đẹp mị hoặc, đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu phản chiếu vào lòng anh, dù cảm nhận được sự nguy hiểm nhưng vì luyến tiếc nên anh lờ đi điều đó.
Thật lâu sau, lâu đến mức Lý Tinh La cảm thấy cả người đã tê dại, khi khuôn mặt bắt đầu ửng đỏ, Bùi Dục Uyên mới ôm eo cô bế ngang lên.
Trong hành lang u tối vang lên giọng nói lạnh lùng và trầm thấp của người đàn ông:
"Em là của tôi."
~~
Lý Tinh La: Nguy hiểm quá...!Vậy là cả đời này em đều nằm trong tay anh sao ---(????)---
Bùi Dục Uyên: Em là của anh.
Lý Tinh La: Được rồi, của anh, tất cả đều là của anh.