(* Chơi chữ: Khoai viên đồng âm với Dục Uyên)
~~
Lý Tinh La thừa nhận, cô là người không ăn cay thì không vui.
Nhưng, nhưng mà bình thường Bùi Dục Uyên cũng không biểu hiện đặc biệt ghét ớt...!Anh thỉnh thoảng, vẫn, vẫn có ăn mà!
Nếu nấu cơm ở nhà thì cô luôn điều chỉnh gia vị cân đối, còn nếu ra ngoài ăn thì Bùi Dục Uyên chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô...
Lý Tinh La cố vùng vẫy để cứu vớt bản thân, sau khi ngẫm lại cô bắt đầu muốn rớt nước mắt, không thể nào...!(╥﹏╥)
Bùi Dục Uyên dường như, chính xác, thật sự không thể ăn cay...
Lão Bùi, giấu kỹ thật đấy! Không ăn được thì nói không ăn được, ngại ngùng làm chi, em cũng đâu cười nhạo anh, phải nói ra để cùng nhau tìm cách giải quyết chứ.
(~_~;)
Điều quan trọng là biểu cảm trên gương mặt anh luôn cực kỳ bình tĩnh, nhưng sau lưng lại lén uống sạch nước mơ chua và nước trà?!
Sao mà giả vờ giỏi thế? Đột nhiên cô cảm thấy Bùi Dục Uyên thật đáng yêu.
(〃゚3゚〃)
Hơn nữa, một người đàn ông không thể ăn cay, nhưng không nói cho bạn biết, trái lại còn sẵn sàng ăn cùng bạn, thật sự là quá ngọt ngào rồi, nếu vậy cô có thể hiểu rằng anh cũng khá quan tâm đến mình đúng không?
Có điều, bây giờ trong lòng Lý Tinh La đang tràn đầy tự trách, sao bây giờ cô mới phát hiện ra Bùi Dục Uyên không thể ăn cay, còn hại anh phải chịu đựng lâu như thế! Anh cũng chẳng nói gì, cứ luôn ga lăng chiều theo khẩu vị của cô.
Anh, anh thật là...!Cô tự cảm thấy bản thân mình quá đáng!
"Sao thế?" Bùi Dục Uyên nói chuyện điện thoại xong thì bắt gặp vẻ mặt rầu rĩ không vui của cô gái, ban nãy vẫn còn ăn uống hăng say như chú mèo nhỏ cơ mà? Tại sao đi vệ sinh về lại biến thành bộ dạng như này?
"Em không sao." Lý Tinh La gục đầu, kéo cánh tay anh, "Chúng ta đi thôi." Sau này đừng đến đây nữa.
Lý Tinh La là một người tương đối cứng đầu, một khi cô đã nhận định điều gì, thì sẽ rất khó để buông tay, chẳng hạn như Bùi Dục Uyên là một ví dụ.
Bởi vậy, nhận thức "Bùi Dục Uyên không thể ăn cay" vừa xuất hiện đã quanh quẩn trong tâm trí, lúc nào cũng nhắc nhở cô.
Điều này làm cô rất hổ thẹn và tự trách, thậm chí còn cho rằng bản thân đã thổi phồng tình yêu của mình dành cho anh.
Bùi Dục Uyên nhìn đỉnh đầu Lý Tinh La, tự hỏi tại sao người con gái đột nhiên không vui.
Sau đó, lúc anh nắm tay cô bước ra ngoài, thì thoáng trông thấy Đoạn Vũ Kỳ đứng ở một góc nhìn mình cười bí ẩn, dường như anh đã hiểu ra mọi chuyện.
Lý Tinh La làm bộ không thấy Đoạn Vũ Kỳ, nhưng trong lòng thì tức lộn ruột.
Mẹ kiếp, cô vẫn còn đang lù lù ở đây! Thế mà cô ta dám đá lông nheo với Dục Uyên ngay trước mắt cô?! Đoạn Vũ Kỳ à, cô thật sự biết cách khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Lý Tinh La cúi thấp đầu, đại não nhanh chóng hoạt động, trong mắt lóe lên một mưu kế.
Nếu như tính toán này của cô không có gì sai sót...!Vậy thì, Đoạn Vũ Kỳ à, thật ngại quá, cô trêu chọc đến tôi, tôi liền có thù tất báo.
Bùi Dục Uyên nhíu mày, nhìn người bên cạnh uể oải không vui, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bực bội với cô tình nhân cũ kia.
Tính tình của cô gái nhỏ đơn thuần (?), không biết vừa rồi Đoạn Vũ Kỳ đã nói những gì với cô, anh sợ cô bị tổn thương, hơn hết là sợ cô hiểu lầm, vì vậy suốt quãng đường trở về, cả hai đều không thoải mái như lúc đến, ai cũng có tâm sự nặng nề.