“Ngoan, đừng khóc nữa, anh ăn cay được hay không thì đâu có liên quan gì, khóc cái gì mà khóc?”
Mặc dù đã sớm đoán được sự tình, nhưng bây giờ nghe chính miệng anh thừa nhận, cô vẫn rất buồn.
Giọng điệu của người trong lòng vô cùng uất ức: "Đoạn Vũ Kỳ hiểu anh hơn em...!Anh, anh không ăn được cay mà em chẳng nhận ra...!Em thật không...!hiểu chuyện, mỗi lần đi ăn, còn… hức...!để anh phải chịu...!Cô ấy chu đáo hơn em...!xinh đẹp hơn em...!Hôm nay em thấy hai người...!liếc mắt...!đưa tình, hức...!Có phải anh sẽ...!lập tức đi tìm cô ấy...!không cần em nữa đúng không...!Huhuhu…"
Vốn dĩ chỉ là giả vờ đáng thương, nhưng không ngờ nói được mấy câu, sự tự trách trong lòng Lý Tinh La thật sự ép cô thở không nổi, cực kỳ khó chịu.
Đoạn đầu Bùi Dục Uyên nghe còn thấy buồn cười, cô gái nhỏ y chang một đứa trẻ làm nũng vậy, nhưng sao đoạn sau lại đột nhiên biến thành liếc mắt đưa tình?!
"Ngốc ạ, cô ta nói gì em cũng tin à?" Người đàn ông kiên nhẫn giải thích, "Anh có thể ăn cay." Cố ý bắt chước giọng mũi khàn khàn của cô, "Chỉ là anh không thích lắm, nhưng vẫn chấp nhận được, hơn nữa bình thường trong bữa cơm anh cũng ăn ớt mà, em nhớ lại xem có đúng không?"
Từ trước đến nay Bùi Tổng chưa từng hạ mình để xin lỗi ai, đây là lần đầu tiên anh dỗ dành một người phụ nữ, thậm chí còn vô cùng kiên nhẫn.
Cô gái trong lòng dừng khóc vài giây, đang cẩn thận nhớ lại.
Bùi Dục Uyên thừa dịp cô miên man suy nghĩ, tiếp tục nói: "Vả lại ớt có nhiều tác dụng, em cũng thích ăn, thì anh ăn cùng là rất bình thường mà?"
Hình như tất cả đều hợp lý...
"Nhưng mà Đoạn Vũ Kỳ..." Lý Tinh La vừa nói lại muốn khóc.
Người đàn ông vội vàng ngắt lời, "Làm gì có chuyện liếc mắt đưa tình, A La của chúng ta vừa hiểu chuyện vừa xinh đẹp dịu dàng như thế, khi ấy anh còn chẳng nhìn thấy cô ta..."
Nói điêu!!!
Cô gái nhỏ yên lặng, nhưng cô thích dáng vẻ anh dỗ dành mình như vậy.
"Kể anh nghe xem, cô ta còn nói gì với em nữa?"
"Cô ấy nói anh cảm thấy nhà hàng lẩu không xứng với thân phận cao quý của cô ấy, nên đã mời cô ấy đi ăn món Tây dưới ánh nến...” Lý Tinh La nói năng lộn xộn, nửa thật nửa giả.
"Anh đâu có!" Bùi Dục Uyên nghe xong thì lập tức kêu oan.
"Anh có, anh có!!! Hai ngày trước!" Cái miệng nhỏ chu lên, làm bộ muốn khóc.
~~
Bùi Dục Uyên: Tại sao đột nhiên lại cảm thấy phiền phức thế này :)
Lý Tinh La: Bởi vì chột dạ đó :)
Màn kịch nhỏ action!
Một phút trước: Không đúng không đúng! Bùi Dục Uyên nhéo nhéo giữa hàng lông mày, anh cảm thấy tâm trạng của mình lúc này vô cùng kỳ quái.
Cho dù Đoạn Vũ Kỳ có nói gì với cô thì đã sao? Anh hà cớ phải bực bội? Cô đau lòng, cô khó chịu thì liên quan gì đến anh? Thân là một ông chủ, anh cần phải bình tĩnh!!!
Một phút sau: A a a phiền phức! Bé cưng đang làm gì trong phòng tắm?! Có phải vụng trộm đau lòng một mình hay không?! [Tan nát cõi lòng? Sốt ruột? Nôn nóng?]
Đạo diễn: Bùi vả mặt, xin chào :)