Tòa cao ốc Gia Hoa.
Thư ký Tống Tri Đình đứng trong văn phòng Tổng Giám đốc, trơ mắt nhìn ông chủ đang dính mặt vào điện thoại di động.
Nhìn ý cười của Bùi Tổng, chậc chậc chậc, chín mươi phần trăm là nhắn tin với Lý tiểu thư.
"Đoàn phim của đạo diễn Phương Lệ hôm nay quay ở đâu?" Bùi Dục Uyên đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
"..." Nụ cười trên khuôn mặt của thư ký Tống liền cứng đờ.
Đây không phải là công việc của đám paparazzi à? Sao mà anh biết được!!!
"Kiểm tra vị trí cụ thể đi, lát nữa chúng ta sẽ qua đó."
"Vâng." [Khuôn mặt chuyên nghiệp]
Mọi người đều nhìn thấy thư ký Tống mang theo nụ cười ngơ ngác rời khỏi văn phòng của Tổng Giám đốc.
Mọi người: Tại sao mỗi ngày thư ký Tống đều lộ ra vẻ mặt như thể "Niềm vui đến quá bất ngờ" để chọc tức chúng ta, anh ấy bị làm sao vậy???
Bùi Dục Uyên dựa lưng vào ghế, kỳ thực ở công ty cũng không có chuyện gì, việc thu mua tập đoàn Lưu Thị đã được xử lý ổn thỏa vào nửa giờ trước, bây giờ chỉ cần thu lưới.
Vốn tưởng rằng buổi trưa có thể dẫn Lý Tinh La đi ăn đồ ngon, ai ngờ cô lại bị gọi đến đoàn làm phim...
Anh đã xem qua kịch bản phim này, thật sự mà nói thì tương đối tệ.
Nếu nó trở nên nổi tiếng, đoán chừng có thể bị mắng.
Vốn dĩ có rất nhiều kịch bản cho Lý Tinh La lựa chọn, nhưng cô lại muốn cái này.
Cô ấy đã thích thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Nhân vật mà Lý Tinh La chọn là một vai phụ nhỏ bé xuất hiện rất ít, vậy nên, cho dù bộ phim có bị chỉ trích thì cô cũng không chịu ảnh hưởng gì mấy.
Chẳng qua điều làm Bùi Dục Uyên bội phục chính là, có thể từ trong mấy trăm kịch bản chọn được một cái...!khác lạ như thế này, người bình thường đúng là khó mà làm được...
Kịch bản dù tốt hay xấu thì anh đều không can thiệp vào quyết định của cô, nhưng anh sẽ xem xét qua nội dung.
Có điều, cô gái nhỏ không hề coi trọng danh lợi và vận may trong giới giải trí, làm người vô cùng khiêm tốn, như thể tham gia vào ngành giải trí chỉ để kiếm sống qua ngày...
Bùi Dục Uyên cũng khá tán thưởng tác phong không tranh không giành như vậy.
Cho dù Lý Tinh La không có tiếng nói gì trong cái giới này, thì anh vẫn có thể chống lưng cho cô.
"Lạc Sênh cô nương, tuy nữ nhi trong giang hồ có thể không câu nệ ánh mắt của người khác, nhưng...!cũng phải tự biết mình là ai." Y phục màu đỏ trên người Hầu Tinh Tinh bay phấp phới, dắt kiếm sau lưng đứng ở mũi thuyền.
Lời lẽ thẳng thắn như vậy, lý nào Lạc Sênh lại không hiểu, nàng nhướng mày, lấy khăn tay che mặt rồi lên giọng đáp: "Hầu nữ hiệp không thể nói như vậy được! Tôi đang sống rất tốt ở Phượng Quan Lâu, hà cớ gì phải cuốn vào mớ hỗn độn này cùng với các người?" Nàng nhẹ nhàng vung ống tay áo, dáng người quyến rũ tạo nên một cảnh đẹp mắt, "Có điều..." Ánh mắt Lạc Sênh mị hoặc, thừa dịp Hầu Tinh Tinh Tinh không kịp đề phòng, liền kéo ngọc bội bên hông nàng ta xuống để xem xét kỹ càng.
Hầu Tinh Tinh vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Lạc Sênh, lập tức lạnh lùng vung vỏ kiếm đẩy nàng ra xa.
Đúng lúc này thì phát sinh sự việc ngoài ý muốn.
~~