"Alo? Dục Uyên?" Lý Tinh La đang đi dạo ở trung tâm mua sắm cùng cô trợ lý nhỏ Đồng Đồng thì nhận được điện thoại của Bùi Tổng nhà mình.
"Em đang ở ngoài với Đồng Đồng...!Dạ? Em đi xem vài thứ ý mà...!Bọn em vừa dạo quanh được một lát, cũng không có gì...!À vâng, vậy tối nay anh uống ít thôi nha, nhớ về nhà sớm chút nhé, tạm biệt~" Khuôn mặt buồn thiu sau khi cúp điện thoại.
Đồng Đồng hóng hớt nhìn Lý Tinh La, "Sao vậy, vừa rồi em thấy chị hào hứng bắt máy lắm mà?" Bỗng nhiên tâm trạng đi xuống nhanh thế nhỉ.
"Anh ấy đã hẹn tối nay xem phim với chị...!Ai ngờ lại bị người ta kéo đi tham gia tiệc rượu mất rồi..." Lý Tinh La bĩu môi, vẻ mặt tiếc nuối.
Đồng Đồng "ăn cơm chó" của hai người này riết đã thành quen, "Đàn ông mà, phải đi xã giao là chuyện bình thường, hơn nữa thân phận của Bùi Tổng lại đặc biệt, công việc bề bộn, đành phải thông cảm cho anh ấy thôi!"
"Chị hiểu chứ..." Lý Tinh La chưa kịp nói hết câu, thì một giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần châm chọc đâm vào lỗ tai cô.
"Lý tiểu thư, trùng hợp quá."
Thật xui xẻo, Lý Tinh La mỉm cười quay người lại, trong lòng lại lặng lẽ trợn mắt.
"Đoạn tiểu thư."
Đoạn Vũ Kỳ đứng cách đó không xa cùng với vài người bạn, trên mặt ai nấy đều treo một nụ cười nhẹ.
Lý Tinh La và Đồng Đồng thoáng nhìn nhau, rồi sốc lại tinh thần, cũng nâng khóe môi đi về phía bọn họ.
Hai bên đều bày ra bộ dạng "bằng mặt mà chẳng bằng lòng".
"Lý tiểu thư mới đến à?" Đoạn Vũ Kỳ hơi nghiêng đầu hỏi.
"Đi dạo được một lát rồi, nhưng không thấy có gì mới mẻ thú vị." Lý Tinh La vuốt vuốt tóc.
Đoạn Vũ Kỳ trao đổi ánh mắt cùng hai cô bạn, sau đó cười nói: "Hay là chúng ta tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút nhé?"
Nghe vậy, Đồng Đồng còn chưa kịp kéo góc áo Lý Tinh La ra hiệu từ chối thì đã thấy cô gật đầu đồng ý.
Dù sao hiện tại đang rảnh rỗi, chơi đùa với mấy người này một chút cũng được.
Vừa tới trước quán cà phê, hai cô gái nãy giờ đi theo Đoạn Vũ Kỳ bỗng nhiên bước đến bên cạnh Đồng Đồng, gương mặt tươi cười, "Em gái nhỏ theo tụi chị qua bên kia xem quần áo nhé?"
Đồng Đồng khó chịu hất tay, không ngờ Lý Tinh La lại vỗ nhẹ lên vai cô, "Hai vị tiểu thư này nhiệt tình như vậy, em cứ đi cùng các cô ấy đi, thích cái gì thì thoải mái mà mua, hôm nay để chị bao." Giọng nói mang theo ý cười, ánh mắt lại liếc nhìn Đoạn Vũ Kỳ.
Cô ta cũng cong môi đáp lại.
Cuối cùng chỉ còn hai người bọn họ bước vào quán cà phê.
Vừa ngồi xuống, Đoạn Vũ Kỳ đã niềm nở cất lời: "Cô muốn uống gì? Cà phê hay nước trái cây?"
Lý Tinh La gỡ kính râm trên đầu xuống, vuốt lại mái tóc cho gọn gàng rồi làm bộ lơ đãng nói: "Dục Uyên không thích tôi uống đồ linh tinh bên ngoài, nước lọc là được rồi."
Bàn tay đang lật menu của Đoạn Vũ Kỳ hơi khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Tinh La, "Vậy à? Tôi vẫn nhớ," Cô ta đóng quyển menu, vẻ mặt như chìm trong hồi ức, "Tôi muốn nấu cơm nhà nhưng anh ấy không chịu vì lo tôi mệt nhọc, cuối cùng chúng tôi toàn ra ngoài ăn..." Đoạn Vũ Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu cười.
"Thật sao? Thỉnh thoảng tôi cũng muốn ra ngoài nếm thử món ngon, mà anh ấy cứ nhất định muốn thể hiện tài nghệ nấu nướng và cho rằng ở nhà mới có không khí gia đình.
Cũng may là kỹ năng của anh ấy không tệ, chứ tôi có biết nấu gì đâu!" Lý Tinh La bĩu môi, lời nói như mang theo ý trách móc hờn dỗi.