Lý Tinh La từng tình cờ nghe thấy Tống Tri Đình nói chuyện điện thoại, Bùi Dục Uyên mua căn hộ này sau khi hai người ở cùng nhau, để tiện cho việc đóng phim của cô.
Vậy mà cô suýt thì tin vào lời bịa đặt của Đoạn Vũ Kỳ, bởi vì cô ta nói đúng một thứ: chiếc điện thoại bàn cổ điển.
Nhưng chính câu nói về đèn để bàn đã khiến cô ta bị lộ tẩy.
Vốn dĩ ban đầu không hề có đèn bàn trong thư phòng, về sau Lý Tinh La tự mua thêm một chiếc đèn hình con thỏ vô cùng đáng yêu.
Cho nên, hẳn là Đoạn Vũ Kỳ chỉ nói bừa về cái điện thoại kia mà thôi, có điều, việc cô ta khoe khoang thiết kế gì đó vẫn khiến người ta nghe mà chói cả tai.
Hôm nay thực sự rất ngột ngạt, tuy cô sẽ không nói cho Bùi Dục Uyên, nhưng không có nghĩa là cô sẽ để yên cho ả đàn bà này.
Lý Tinh La cười nhẹ một cái, cô vẫn nên giả ngu một chút mới tốt.
Dù sao, đứa trẻ biết khóc thì mới được no sữa.
Đoạn Vũ Kỳ à, tốt nhất là cô đừng chọc vào tôi nữa, nếu có lần sau, chúng ta sẽ giải quyết hết thù mới hận cũ.
Đang bận suy nghĩ, phía trước bỗng truyền đến một giọng nói vui vẻ từ vị trí ghế lái.
"Ừm...!Chị Tinh La, hôm nay chị thanh toán hết thật ạ?"
"...Im lặng nào!"
"T_T"
Trong khi đó, ở quán cà phê bên này.
"Tớ nghĩ là mình đã gặp Lý Tinh La ở đâu đó..." Cô gái bên cạnh Đoạn Vũ Kỳ thấy Lý Tinh La rời đi thì lập tức mở miệng.
Một cô nàng khác liền đảo mắt nhìn, "Vớ vẩn, cô ta chỉ là một diễn viên hạng xoàng, chắc cậu từng thấy trong bộ phim nào..."
"Không phải, tớ nhớ ra rồi!" Cô gái kia vỗ mạnh xuống bàn, "Vũ Kỳ, cậu còn nhớ tớ từng kể rằng thần trí của em trai tớ không tốt nên ba năm trước phải đến Thụy Điển trị liệu không? Hóa ra tớ đã nhìn thấy cô ta ở bệnh viện tâm thần! Nhất định là như vậy!!!"
Đoạn Vũ Kỳ nhíu mày, "Ý của cậu là gì?"
"Khi ấy cô ta mặc quần áo bệnh nhân, hẳn là điều trị tâm lý ở đó rồi."
"Cậu chắc chắn là không nhớ lầm chứ?" Đoạn Vũ Kỳ hơi sửng sốt, nhưng thoạt nhìn trông vẫn bình tĩnh.
"Tất nhiên, lúc ấy chỉ có một cô gái là người Trung Quốc ở đó, sao tớ có thể nhầm được?"
Trong mắt hiện lên một tia hung ác, Đoạn Vũ Kỳ lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm trên mạng ba chữ "Lý Tinh La", thông tin rất sạch sẽ, không có hề có tin tức gì về việc điều trị tâm thần.
"Cụ thể là ở đâu?" Cô ta hưng phấn hỏi.
"Hình như là ven bờ hồ Stockholm..."
Tiểu Đình, lần này cậu giúp tớ một việc lớn rồi...
Lý Tinh La, chúng ta cùng chờ xem!
Về tới nhà vào lúc bảy giờ hơn, Lý Tinh La đứng trong phòng khách trừng mắt nhìn chiếc điện thoại để bàn cổ điển.
Vốn dĩ cô khá thích nó, nhưng mà hiện tại thì...
"Hừ!" Lý Tinh La nhìn về phía điện thoại bàn, tức giận thở mạnh một tiếng.
Sau khi cô tắm rửa xong đã qua chín giờ tối, Bùi Dục Uyên vẫn chưa về.
Lý Tinh La thấy hơi lo nên lấy điện thoại gọi cho anh, chuông vừa reo vài tiếng, tín hiệu đã được kết nối.
"Alo? Dục Uyên?"
"Anh đây." Bùi Dục Uyên cau mày, tựa lưng vào ghế sau.
"Anh sắp về đến nhà chưa?" Lý Tinh La ngồi ở ban công để nhìn xuống dưới xem có người hay không.
"Ừm, anh về gần tới rồi." Nghe được giọng nói của cô, tinh thần đang khá mệt mỏi bỗng trở nên thoải mái hơn nhiều.
"Vâng, em ở nhà chờ, anh đi cẩn thận nhé."
Bùi Dục Uyên khẽ cười, cúi đầu nói: "Ừ." Cảm giác có người chờ mình về nhà thật tốt.