Hứa Thu Lan giả vờ khóc lóc oan uổng lên tiếng đổ hết tội lỗi lên đầu của Lý Trần còn mình thì đóng vai người bị hại rất là đáng thương.
“Hu hu hu Mỹ Ngọc ơi cậu tin mình đi mà…dù có chết mình cũng chưa từng có cái ý nghĩa lên giường với anh Lý Trần đâu…tối qua anh ấy nói đến đây ăn cơm cùng chờ cậu ai ngờ sau khi bữa cơm kết thúc thì anh ấy trở nên vô cùng đáng sợ mà cưỡng ép mình làm tình cùng anh ấy mà hu hu hu...cậu thấy đó mình tay yếu chân mềm làm sao mà kháng cự nổi anh ấy được chứ…”
Đầu óc của Lý Trần lúc này vô cùng hỗn loạn anh chỉ nhớ là sau khi ăn cơm xong thì anh cảm thấy vô cùng khó chịu rồi sau đó người cùng anh làm tình cả đêm là Vương Mỹ Ngọc nhưng cuối cùng lại thành ra là Hứa Thu Lan, anh thật sự không biết tại sao chuyện lại như thế này nữa.
Lý Trần vội đứng dậy anh mặc kệ bản thân đang trần truồng mà bước đến nắm lấy hai tay của Vương Mỹ Ngọc rồi lên tiếng giải thích “Mỹ Ngọc à, em tin anh được không? Anh thật sự không biết tại sao lại như thế này cả, anh nhớ rõ ràng người đêm qua cùng anh làm tình là em mà…anh thật sự không biết tại sao lại là Thu Lan nữa…anh xin thề anh chưa bao giờ đem lòng phản bội em cả…từ trước đến nay anh chỉ yêu một mình em thôi chưa từng có ý định nhìn ngó đến người con gái khác mà.”
Hứa Thu Lan cố tình kéo cái chăn lên che cơ thể của mình lại nhưng là cố ý để lộ vết máu trên ga giường ra ngoài để Vương Mỹ Ngọc nhìn thấy.
“Mỹ Ngọc à, mình sẽ không vì chuyện này mà bắt anh Lý Trần chịu trách nhiệm với mình đâu, mình hy vọng hai người đừng vì chuyện này mà cãi vã nữa được không? Mình sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, chúng ta cùng bỏ qua một lần được không hả?”
Lý Trần nhìn thấy vết máu trên ga giường đập vào mắt thì đưa một tay lên đỡ trán “Thu Lan đêm qua là đêm đầu tiên của em sao?”
Hứa Thu Lan giả vờ chấp nhận chịu thiết thòi “Không sao đâu anh, hiện nay người ta cũng chẳng còn quan trọng chuyện trinh tiết gì đó, em chỉ cần xem như là chuyện chưa từng xảy ra thôi là được rồi, chỉ xin Mỹ Ngọc đừng hiểu lầm mình và anh Lý Trần, mình thật sự không biết tại sao lại như thế này nữa.”
Vương Mỹ Ngọc tức giận gạt tay của Lý Trần ra “Thôi đủ rồi, hai người nên đến với nhau luôn đi vì tôi cảm thấy các người rất hợp với nhau đó.”
Vương Mỹ Ngọc nói rồi liền đẩy Lý Trần qua một bên rồi bỏ chạy ra khỏi nhà, Lý Trần nóng lòng muốn đuổi theo nhưng mà ngặt nỗi lúc này trên người chẳng có một mảnh vải che thân nên không nào trần truồng mà chạy ra ngoài được hết.
Lúc Vương Mỹ Ngọc chạy ra khỏi chung cư thì xe của Bùi Thành Hiên vẫn còn đậu bên dưới, khi nãy anh nhận được một cuộc điện thoại của đối tác muốn trao đổi một số điều khoản hợp đồng nên vẫn đứng đó nghe điện thoại.
Khi Bùi Thành Hiên vừa cúp máy tính lên xe rời khỏi thì nhìn thấy Vương Mỹ Ngọc mặt mũi đau khổ nhăn nhó đang chạy ra ngoài với bộ dạng rất vội vàng, cô vấp chân suýt ngã rồi cũng may anh nhanh chân bước đến đỡ lấy.
Bùi Thành Hiên nhíu mày tỏ vẻ quan tâm lên tiếng hỏi “Mỹ Ngọc em bị làm sao vậy hả? Có chuyện gì mà trông em vội thế, em muốn đi đâu anh đưa em đi.”
Mắt của Vương Mỹ Ngọc ngân ngấn nước ngẩng đầu lên nhìn Bùi Thành Hiên rồi nước mắt tràn ra với vẻ mặt uất ức “Con muốn rời khỏi chỗ này, chú đưa con rời khỏi đây được không hả?”
Bùi Thành Hiên gật đầu rồi nắm tay của Vương Mỹ Ngọc đi qua xe của anh mở cửa cho cô ngồi vào “Em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi.”
Lúc Bùi Thành Hiên lái xe đi rồi mới lên tiếng hỏi Vương Mỹ Ngọc “Mỹ Ngọc đã xảy ra chuyện gì mà em vừa về nhà trọ thì đã u buồn như thế hả?”
Vương Mỹ Ngọc nhìn Bùi Thành Hiên bằng ánh mắt tủi thân rồi lên tiếng đáp “Thì ra là Lý Trần không hề tốt đẹp như những gì con đã nghĩ, anh ấy đã làm tình với bạn cùng phòng của con vào đêm qua, bọn họ còn không biết xấu hổ đến giờ vẫn nằm ngủ bên cạnh nhau trên giường đó chú.”