[cao H]chạy Thoát Khỏi Học Viện Sắc Tình

Ánh sáng bờ biển u tối, tiếng sóng biển dâng trào. Nếu không nhờ Phó Nhất Hành nhắc nhở, Uyển Sa thậm chí còn không nhận thức được việc có một con thằn lằn màu đen lớn đang bò đến gần chân mình.

Thằn lằn tấn công rất nhanh chóng, mà Uyển Sa lạt không có đủ thời gian để phản ứng, chỉ biết trơ mắt nhìn hàm răng nanh chi chít sắp xé toạc bắp đùi cô.

"Bốp" một tiếng, giữa không trung đột nhiên một cục đá rơi trúng ngay đỉnh đầu con thằn lằn, thành công dời đi sự chú ý của nó.

Con thằn lằn quay đầu lại và thè lưỡi dài ra, nổi giận lao về phía Phó Nhất Hành.

Phó Nhất Hành vỗ tay rất hiệu, bình tĩnh rút ra con dao ngắn giấu sau thắt lưng, nhướng mày: "Tới đây."

Uyển Sa rút côn điện từ trong túi ra, hỏi Phó Nhất Hành: "Cậu có cần cái này không?"

Mắt thấy con thằn lằn bò lại gần hơn, Phó Nhất Hành nhảy lên, nhanh chóng rơi xuống phía sau đuôi con thằn lằn lớn: "Đợi lát nữa hãng ném qua đây."

Con thằn lằn này thân to lớn dài 1m5, vì vậy lúc vặn người tương đối chậm chạp. Khi nó vung đuôi, quay đầu lại nhưng không tìm thấy bóng dáng Phó Nhất Hành.

Chẳng biết từ lúc nào, Phó Nhất Hành thần không biết quỷ không hay, phục kích phía sau nó: "Ném sang đây."


Uyển Sa xem xét tình hình, ném côn điện qua "Đây."

Phó Nhất Hành giơ tay nhận lấy côn điện, phải tốn một ít thời gian. Con thằn lằn đã đến gần, nước dãi tràn ra trong miệng, há mồm chuẩn bị cắn lên mắt cá chân của anh.

Phó Nhất Hành thoát khỏi tình thế nguy hiểm bị tấn công, chợt đá vào đầu con thằn lằn.Đầu của nó bị hất nghiêng sang một bên, Phó Nhất Hành thuận thế mở côn điện đánh vào đốt sống cổ con thằn lằn, dòng điện 10.000V xuyên thấu cơ thể của nó.

Bé thằn lằn bị sốc điện không thể nhúc nhích nhưng dòng điện cũng không quá cao với nó chẳng qua chỉ tạm thời làm tê liệt thần kinh.

Miệng rộng chảy nước dãi có độc, khé khé về phía Phó Nhất Hành.

Khuỷu tay Phó Nhất Hành đè xuống cổ thằn lằn, rút bao da của con dao ra, chĩa con dao sắc bén vào sau gáy.

Vị trí mà Uyển Sa đứng vừa vặn trước mặt con thằn lằn, có thể nhìn thấy chỗ đỉnh đầu bị đâm trúng chảy ra máu màu đen xuống mắt của nó.

Cũng không biết có phải do giác không,Uyển Sa nhìn thấy trước lúc con thằn lằn ngã xuống trong ánh mắt toát ra sự bi thương.

Sau đó, mí mắt cụp xuống, máu rướm đầy mắt nó.

Trong lòng Uyển Sa run rẩy, đột nhiên nhìn vào xác con thằn lằn.

Phó Nhất Hành lau máu đen trên lưỡi dao, đeo bao da và cất con dao ngắn vào phía  sau: "Quay về."

Uyển Sa hồi phục tâm trí, hỏi: "Cậu có muốn báo với giám thị trước không?"

Phó Nhất Hành quay lại không nhìn xác thằn lằn: "Bọn họ sẽ đến xử lý sớm thôi."

Ví dây dưa mãi đến nửa đêm, Uyển Sa vừa buồn ngủ và mệt mỏi, sau khi trở lại biệt thự, cô di mí mắt, chuẩn bị nằm trên ghế sofa để ngủ.

Phó Nhất Hành đột nhiên ấn chặt bả vai của cô, đẩy cô ngã xuống giường.

Uyển Sa giật mình: "Tại sao?"


"Còn hỏi tại sao." Phó Nhất Hành cởi giày cô ra, hài hước cười một tiếng,"Cậu nghĩ gì?"

Uyển Sa nhìn anh chăm chú trước mắt tối sầm lại, một chiếc chăn màu trắng phủ trên người cô.

Cô ló đầu ra khỏi chăn nhìn về phía Phó Nhất Hành.

Phó Nhất Hành đứng ở đầu giường, khẽ nói: "Ngủ đi."

Ý tức là cô hãy ngủ trên giường đi,Uyển Sa ngập ngừng hỏi: "Vậy còn cậu thì sao?"

Phó Nhất Hành nhắm mắt lại: "Tôi không thể ngủ được."

Uyển Sa cảm giác anh có chút mệt mỏi, nhớ tới lúc nãy còn chất vấn anh, có phải anh đã giết Triệu Vi Long không, không khỏi có chút áy náy.

Anh đã cứu cô nhiều lần như vậy, làm sao có thể làm chuyện giết người chứ?

Uyển Sa nghiêm túc nói: "Tớ xin lỗi, tớ không nên hiểu lầm cậu làm hại Triệu Vi Long, nghĩ cậu là loại người đó."

Phó Nhất Hành nghe vậy cười khẩy: "Không cần phải xin lỗi, tôi là loại người mà cậu nghĩ."

Uyển Sa sững người: "Tại sao lại nói như vậy?"


Phó Nhất Hành nói: "Cậu ta không phải do tôi giết thì cũng vì tôi mà chết."

"Này... Tôi không hiểu ý của cậu." Uyển Sa cảm thấy hụt hẫng,"Cậu đã cứu tớ, tớ nên biết ơn cậu."

Phó Nhất Hành phản đối: "Cậu không cần cảm hơn tôi, tôi cứu cậu là có mục đích khác."

Uyển Sa càng không hiểu mục đích của anh là gì ngay cả khi cô hỏi, anh cũng không nói.

Phó Nhất Hành duỗi chân và ngồi lên trên ghế sofa nơi Uyển Sa đã ngủ, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Uyển Sa len lén ngắm ảnh một cái, mặt vùi vào trong chăn, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Nửa tiếng sau, Phó Nhất Hành nhẹ nhàng đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống gương mặt cô, sau đó cúi người sửa lại chăn bị xốc ra, hít hà mùi hương dễ chịu từ tóc cô.

Nữ sinh trước mặt mang đến cho anh không ít bối rối.

Không có cô, anh ngủ không ngon giấc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận