[cao H]chạy Thoát Khỏi Học Viện Sắc Tình

Tôn Mậu nhìn vào hình chiếu trên tường mà cười ngặt nghẽo ngồi xuống ghế sofa: "Thầy Quách yêu cầu tôi giám sát các cậu, tia hồng ngoại sẽ quét chuyển động của các cậu, nếu kết quả đạt thì sẽ mở cửa phòng."

Uyển Sa tức giận, đừng nói động tác khó ra sao mà cậu ta còn quan sát làm sao mà thực hành.

Phó Nhất Hành mím môi, đôi găng tay ngoắc ngoắc ra hiệu bảo Tôn Mậu đến gần.

Tôn Mậu đang ngồi thẳng thoải mái, nhích mông một chút, khi đối diện đôi mắt u tối của Phó Nhất Hành thì cơ thể lại vô tình đi về phía anh.

Phó Nhất Hành chờ cậu ta đến gần, nhanh chóng vương đôi tay dài như dây điện đánh vào bên cổ cậu ta.

Tôn Mậu bị một đòn mạnh đánh trúng, toàn thân chấn động, hai mắt trợn trắng hôn mê ngã xuống đất.

Uyển Sa kích động: "Anh đánh cậu ta làm gì?"

Phó Nhất Hành kéo hai chân cậu ta vào góc bên cạnh, dùng bao tải che lại.

"Không chết đâu, đó là động mạch cổ." Anh phủi bụi trên găng tay đen và chỉ vào cổ của mình,"Làm vị trí này, đánh vừa đủ mạnh sẽ khiến người khác ngất xỉu, mạnh hơn chút có thể gây chết người."

Uyển Sa sờ vào cổ, không thể không nói: "Hẳn là các điểm tử huyệt được phát trên TV, hóa ra là có thật. Cậu ta ngất thì ổn rồi, em sẽ xem thử máy móc."

Trong căn phòng tối tắm khép kín như vậy mà tìm chốt mở chẳng khác nào như mò kim đáy bể. Thắt lưng Uyển Sa nhức mỏi, quay đầu nhìn về phía Phó Nhất Hành.

Anh đang ngồi xuống ghế sofa, đôi chân dài mở ra, im lặng ngồi nhìn cô leo lên leo xuống.

Uyển Sa nhịn không được nói: "Đến đây giúp em tìm đi, tốt xuất gì cũng đồng cam cộng khổ."

Phó Nhất Hành cười khẽ: "Sau khi hoàn thành bài tập này căn phòng sẽ tự động mở ra.

"Thật không?"

"Không phải cậu ta nói có tia hồng ngoại sao?"

Uyển Sa nhớ rằng Tôn Mậu đã nói điều này, liền tin lời anh: "Tiếp theo em nên làm gì?"

Phó Nhất Hành thẳng thắn: "Em cởi quần áo ra trước."

Uyển Sa nhíu mày: "Không có sự lựa chọn thứ hai?"

Bản năng tấn công của anh trỗi dậy, nhếch môi cười: "Lựa chọn thứ hai là tôi cởi giúp em."

Uyển Sa cảm thấy ớn lạnh, anh là người đã nói thì chắc chắn sẽ làm, trời sinh dục vọng khủng khiếp.

"Vậy chọn một hay hai?" Anh đang đợi cô trả lời.

Dù sao cô cũng đã sớm bị anh nhìn thấy hết, cô không thẹn thùng cởi áo, ném sang một bên, sải bước đến trước mặt anh: "Em cũng cần phải cởi giúp anh."

Phó Nhất Hành tiếp nhận quần áo, ánh mắt lướt qua bầu ngực trắng đẫy đà của cô, cổ họng cuộn lên xuống.

Uyển Sa ôm lấy áo của anh, dùng sức kéo đứt nút áo đầu tiên, xấu xa cười: "Ây dô thật xấu hổ."

Tiếp theo, nút thứ hai cũng bị cô kéo đứt, rộng mở lộ ra xương quai xanh gợi cảm.

Cô chính là muốn trả thù anh, muốn anh ở trần quay về phòng ngủ.

Phó Nhất Hành im lặng nhìn cô đùa vui mà gương mặt không biến sắc, giống như tích trữ dục vọng khủng khiếp khiến người ta sợ hãi.

Đến chiếc nút thứ ba bị đứt, đôi găng tay lạnh nâng cằm cô lên: "Chơi vui không?"

Uyển Sa hoảng hồn, ngơ ngẩn chạm phải đôi mắt đen láy.

Môi anh khẽ đóng khẽ mở: "Đến lượt tôi."

Anh trở tay giữ Uyển Sa trên ghế sofa, lột xuống quần lót, tay sờ mó hoa môi.

Uyển Sa mở hai chân ra, hạ thể truyền đến ma sát lạnh lẽo mà phát run.

Đột nhiên, đỉnh đầu truyền đến một giọng nữ máy móc: "Hệ thống kiểm tra phát hiện bài tập chưa hoàn thành, xin mời học sinh tự giác tiến hành, nếu không hoàn thành trong 30 phút sẽ cấm túc một ngày."

Quả nhiên có tia hồng ngoại kiểm tra thật sự, Uyển Sa gạt bỏ suy nghĩ đùa giỡn đành cười bất lực: "Chúng ta nghiêm túc làm đi, bắt đầu tư thế này thế nào?"

Phó Nhất Hành rút ngón tay ra lạnh lùng nói: "Nếu em muốn kết thúc sớm thì nghe theo tôi, đầu tiên hãy nằm trên chiếc giường kia."

Uyển Sa không hiểu kế hoạch của anh, nhưng vì thời gian cấp bách nên cô kéo xuống quần lót đang treo trên đầu gối và nằm thẳng trên chiếc giường lớn.

Chiếc giường này dài khoảng 3m, đủ để chơi bất kỳ tư thế nào. Phó Nhất Hành nói: "Lật người lại, mở đùi ra."

Uyển Sa nghe anh nói, giống như con cá muối nằm trên giường.

Phó Nhất Hành nhảy xuống giường và đứng giữa hai chân của cô, hai tay nắm lấy hai đùi nâng lên.

Thình lình bị nâng nửa người dưới lên, Uyển Sa hoảng sợ, nhỏ giọng kêu: "Để làm gì?"

"Ôm lấy eo của tôi." Phó Nhất Hành ra lệnh cho cô rồi nâng hai chân bị tách ra và rút vào háng cô.

Hai cái chân của Uyển Sa giống như vòi bạch tuộc quấn quanh eo Phó Nhất Hành, cảm nhận anh tìm kiếm chuẩn xác đường vào trong bóng tối, côn thịt thô to cứng rắn ma sát giữa đùi.

Cô bị buộc phải chống đỡ bằng hai tay xuống giường, nửa người treo lơ lửng trên không trung, thân thể mảnh khảnh đung đưa.

Quy đầu mở ra cửa huyệt vật cứng rắn đi vào một đoạn. Bởi vì cô đang rất khẩn trương, bên trong huyệt đạo căng cứng so với lúc trước càng khí khao.

Phó Nhất Hành ôm eo của cô,  côn thịt có hơi đau nhức, càng có nhiều áp bức khoái cảm.

Đơn giản chỉ cần đi thẳng vào, côn thịt thô dài đâm vào huyệt đạo, toàn bộ vùi vào thật sâu, rút rất mạnh mẽ lật chuyển các huyệt nhục.

Mái tóc đen của Uyển Sa rối tung, hai vú đẫy đà rủ xuống do trọng lực, theo lực rút ra cắm vào mà lắc lư, trong huyệt truyền đến cảm giác chua xót. Cơ thể bị anh đâm đến lảo đảo, vừa kích thích vừa sợ hãi, tùy lúc có thể ngã xuống.

"A a...Không được..." Cô bị cắm đến rên to, so với lúc trước càng lớn tiếng, giống như đang gào thét cứu mạng.

Anh ra sức thúc vào, lông mu đen cứng rắn cuộn lại quét mạnh vào hoa môi nhạy cảm khiến tay ngứa ngày đến mất hồn.

Chỗ giao hợp của hai người sớm bị ướt loang lổ, tràn ra mật dịch trong suốt, từng giọt chảy xuống ở trên giường.

Kéo dài từ lưng đến hông, giống như một cây cầu trắng cong bằng đá, hai chân tách ra đang bị cây côn thịt màu da xuyên qua, va chạm "xì xì".

Hệ thống lại bắt đầu phát lệnh lần nữa: "Xin mới bắt đầu tư hết sốt 1- xe đẩy."

Khi Uyển Sa vừa nghe thấy, cô lại càng không hiểu: "Xe đẩy?"

Phó Nhất Hành nhanh chóng rút ra cắm vào, một bên giải thích với cô: "Dùng tay của em thay chân đi vài vòng trên giường."

Hệ thống lại thúc giục: "Chỉ còn 10 phút để tiến thành bài tập tiếp theo, xin mời nhanh chóng hoàn thành."

"Xỉu..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui