Sau dạ tiệc tối, Uyển Sa nhận được một cuộc gọi từ Lương Kỳ, cô nàng sốt ruột hỏi cô có gặp Chu Viên Viên không. Đã 3 ngày rồi cô ấy không quay về ký túc xá ngay cả điện thoại cũng không gọi được.
Uyển Sa rùng mình, nhớ lại đêm đó, khi cô tách ra với Chu Viên Viên, vẻ mặt cô ấy hơi kỳ lạ hỏi Uyển Sa có đến chỗ này học trưởng Trì dặn không.
Chẳng lẽ. . .
Dù sao cũng chỉ là suy đoán, mới chợt biến mất ba ngày, nói không chừng ngày mai cô ấy sẽ trở lại.
Kể từ khi cô trở thành thư ký của Phó Nhất Hành, Uyển Sa có một vị trí riêng trong hội học sinh, quả quyết rằng đây chính là cơ hội mà cô nên tranh thủ điều tra chuyện anh trai mất tích.
Trong cơ sở dữ liệu của bộ tài chính có ghi chép lại khoản tín dụng của mỗi học sinh. Tuy nhiên, dữ liệu của học sinh tốt nghiệp trước đây được lưu trữ trên một máy tính trong phòng máy, bình thường cửa bị khóa, người ngoài không được phép vào, cô nghe nói Phó Nhất Hành có chìa khóa.
Buổi chiều, ở văn phòng tài vụ.
Phó Nhất Hành cao ráo, hơi híp đôi mắt dài, nâng lên cằm Uyển Sa "Hôm nay em chủ động."
Uyển Sa giúp anh kéo khóa quần, chủ động nằm lên bàn, chớp mắt: "Lấy lòng anh."
Phó Nhất Hành tách ra hai chân trắng mịn của cô, khẽ cười một tiếng: "Chậc không mặc quần lót."
Bên dưới trắng mịn không lông đang mở rộng lộ ra hoa huyệt bị chơi qua vô số lần, mỗi đêm đều khó thoát khỏi ma chưởng nhưng nó vẫn phấn nộn như lúc ban đầu, đợi chờ anh lại sủng hạnh.
Uyển Sa cởi bỏ nút áo, nhíu mày cười: "Không phải anh thích em trần truồng sao?"
Phó Nhất Hành đường nhật muốn chiếm hữu, bóng dáng nặng nề ép sát: "Tôi càng thích bộ dạng dâm đãng của em."
Uyển Sa hơi hơi kinh hoàng, ngực giống như bị chấn động một phen, nhìn anh chằm chằm, linh hồn của cô như bị đôi mắt sâu đen hút cắn một nửa, mãi đến lúc quy đầu tiến vào cửa huyệt, một thoáng hoàn hồn.
"Quá nhanh." Cô hơi nhíu mi, trong huyệt có chút khô, không có màn dạo đầu đã vội bị đâm vào.
Phó Nhất Hành vương tay xuống, chầm chậm xoa nắn hoa môi, khiến cô nhanh chóng chảy nước: "Không phải em có việc sao?"
Tâm tư nhỏ của cô đã bị nhìn thấy quả nhiên là Phó Nhất Hành.
Sắc mặt Uyển Sa trở nên nghiêm túc: "Em muốn chìa khóa phòng máy."
Trong lòng cực kỳ không yên, lo lắng anh sẽ từ chối.
Nếu người cố vấn phát hiện Phó Nhất Hành đưa chìa khóa cho cô vị trí của anh ở hội học sinh khó có thể đảm bảo.
Phó Nhất Hành lấy ra chùm chìa khóa, lưu loát ném cho cô: "Chuyện nhỏ."
Uyển Sa hơi sững sờ, rút ra một chiếc chìa khóa nhỏ.
Cô đã cân nhắc khả năng có thể bị từ chối, nhưng anh cũng không hỏi lý do má không ngần ngại đồng ý đưa cho cô.
Vậy là xác định đồng lõa sao?
Sau khi Phó Nhất Hành làm cho cô ướt xong, hông hẹp thúc về phía trước, côn thịt xuyên qua tiến vào huyệt đạo ấm nóng, hai tay nắm lấy bầu ngực trắng nõn.
Côn thịt to lớn của anh đi vào chôn sâu lần nữa ở trong cơ thể của cô, mỗi đêm cùng anh thân mật giao hoan, cảm giác dung hợp vào nhau càng lúc càng rõ ràng.
Một vào một ra, cơ thể đang run rẩy, cái bàn cũng chấn động theo.
Cô trần như nhộng nằm ở trên bàn làm việc, hai chân vòng lấy eo thon của Phó Nhất Hành. Lưng cô trên mặt bàn lạnh lẽo, hạ thể nhồi vào côn thịt nóng bỏng, tiểu thuyết cố gắng vừa nuốt vừa nhả.
Không thể nhìn thấy bộ dạng của mình ra sao nhưng cô có thể suy đoán được, trong mắt Phó Nhất Hành lúc này cô thật sự dâm đãng bao nhiêu, bèn đưa tay lên che miệng.
Giọng anh khàn khàn, cánh môi giống như được ướp bằng, đông lạnh khiến cô sợ run: "Kêu lên."
"A. . . Hỏng mất. . . Chậm một chút. . ."
Trong nhiều ngày trên đảo, cô đã chứng kiến không ít cảnh giao hoan, nghe tiếng nữ sinh rên rỉ cũng nhịn không được cười thành tiếng, cảm thấy có khoa trương quá không.
Mà khi chuyện này xảy ra với cô, chính mình lại không thể chịu nổi mà không đứng đắn rên lên, hơn nữa còn dưới sự uy hiếp mạnh mẽ của Phó Nhất Hành.
Phó Nhất Hành lại cứ thích cô rên to, côn thịt chọc vào bên trong với tần suất ra vào càng ngày càng mãnh liệt, khiến cửa huyệt tràn trề như nước lũ.
Uyển Sa cho rằng mình sẽ bị phá vỡ mất, ai ngờ Phó Nhất Hành bắt đầu bế cô lên, đôi chân thon quấn quanh eo của anh, nâng cái mông đầy đặn của cô, côn thịt vẫn cắm trong tiểu huyệt sưng đỏ, đứng thẳng xuyên vào.
Cô sợ ngã xuống, không thể không ôm cổ anh để cho côn thịt thô dài tùy ý ra vào trong cơ thể, cảm nhận từng đợt khoái cảm như sóng biển mãnh liệt.
Trọn vẹn suốt một tiếng, Phó Nhất Hành cũng không bắn ra, lại vẫn thay đổi bảy tám tư thế.
Mãi đến khi cô mệt mỏi, Phó Nhất Hành mới bắn ra tinh dịch tích trữ đã lâu, buông tha cô cũng không hỏi tại sao lại cần chìa khóa và cho cô thời gian để tìm hiểu.
Uyển Sa có chìa khóa, lén lút vào phòng máy, mở máy tính lên để kiểm tra tài khoản của anh trai.
Có thể thấy rằng anh trai của cô bắt đầu yêu đương vào năm cuối nên các chi phí càng nhiều.
Thông qua mạng xã hội, Uyển Sa đã sớm biết được trước một tháng làm lễ tốt nghiệp, anh và bạn gái đã chụp ảnh mừng cử nhân và đưa bạn gái đi du lịch bảy ngày.
Tuy trường học bị cô lập trên đảo nhưng chỉ có một và học sinh được chọn mới được phép trời đảo nghỉ ngơi hoặc bồi dưỡng.
Uyển Sa kiểm tra tài khoản của bạn gái Đặng Sương, phát hiện sau khi cô đi nghỉ không có trở về.
Từ đó anh trai cô cũng giảm việc chi tiêu, lúc ấy chắc chắn anh rất buồn.
Mở từng tệp sổ thu chi cô phát hiện mấy ngày trước khi tốt nghiệp cũng không thấy ghi lại chi tiêu của anh trai, có phải anh đã đi tìm Đặng Sương không nhỉ?
Uyển Sa đã kiểm tra bạn thân của Đặng Sương, cô gái cùng đi du lịch mừng tốt nghiệp cũng cùng chung kết quả.
Vậy các cô đã đi đâu?
Trường học bồi dưỡng giao hoan, rốt cuộc có mục đích gì?
Càng suy nghĩ càng sợ hãi.
Nhìn chăm chút một chuỗi con số suy nghĩ, Uyển Sa bỗng nhiên ngửi được một mùi kì lạ, đang muốn quay đầu, có một chiếc khăn màu trắng nhanh chóng che kín mặt cô.
"Ưm ưm ưm. . ." Một mùi cay nồng như rượu rót vào miệng và mũi của cô, trước mắt trời đất tối sập, ý thức mạnh mẽ nhất bị đánh sập mà ngã xuống.
Không biết qua bao lâu, Uyển Sa từ từ tỉnh lại, tí tách, nghe thấy tiếng mưa rơi.
Bên ngoài trời đang mưa sao?
Dần khôi phục ý thức, hai tay truyền đến cảm giác đau đớn, xem ra cô đã bịt trói lại.
Cô mở mắt ra lờ mờ nhìn xung quanh trong bối rối, phát hiện mình bị nhốt trong một nhà kho dột mưa, trên mặt đất ngưng đọng thành một vũng nước.
Bên cạnh có một cái tủ nhỏ, phía trên bày một cách bát nhỏ đầy nước.
Cô không biết ai đã bắt cóc mình và nơi này là nơi nào.
Phó Nhất Hành chưa hẳn có thể cứu được cô, cô phải dựa vào chính mình mới được.
Uyển Sa cắn môi mạnh hơn để chảy máu ra càng thêm tỉnh táo, nhìn thấy cái bát nhỏ đầy nước, cô đột nhiên có một ý tưởng.
Đong đưa ghế để cô vật vào bên tủ. Chiếc tủ bị đập vào ngã xuống, chiếc bát sứt cũng vỡ ra.
Uyển Sa cũng ngã xuống, khuỷu tay cổ đập xuống bùn đất, đau đến chảy nước mắt.
Cố gắng nhịn đau, cô di chuyển chân đi về phía chiếc bát vỡ ra, mò mẫm đến một khối bát nứt vỡ.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nắm được một mảnh vỡ, cố gắng cắt vào dây với toàn bộ sức lực của mình.
Hi vọng kẻ bắt cóc cô đừng trở lại quá sớm.
Nếu không sẽ rất rắc rối.
Vào lúc này, 'két một tiếng, cánh cửa mở ra.
Tiếng ủng da vang lên, từng bước một đến gần cô, kèm theo một nụ cười ảm đạm.
"Sa Sa, mấy ngày trước bị em trêu đùa, anh rất đau lòng."