Uyển Sa rịn đầy mồ hôi ngã vào trong ngực anh, đầu gối lên cánh tay, đầu ngón tay đẩy bộ ngực của anh, lẩm bẩm hỏi: "Em đổ nhiều mồ hôi quá có phải có mùi không?
Mũi Phó Nhất Hành cao thẳng, ghé sát vào gáy của cô, hít sâu một hơi, khẽ "ừ" một tiếng.
Uyển Sa thoáng xấu hổ, cúi đầu ngửi chính mình: "Thật sao?"
Phó Nhất Hành vùi đầu tiến vào giữa hai vú của cô, đầu lưỡi liếm một vòng, ngậm chặt đầu vú màu hồng nhạt, hứng khởi mút mấy cái, giống như thật sự có thể hút sữa: "Có mùi giống sữa."
Uyển Sa bị mút đến ngứa ngáy, cong người lại, giống như con mèo nhỏ cọ cọ anh: "Rất ngứa, chả trách..."
Sau khi cọ loạn và cái, Uyển Sa bỗng nhiên không dám di chuyển nữa. Cô nghe thấy hô hấp của anh ngày càng nặng nề hơn, lường trước nơi mình không nên cọ, cự vật khởi động động cơ.
Quả nhiên, Phó Nhất Hành nói được thì làm được.
Uyển Sa bị nhét côn thịt suốt một đêm, tận hưởng năng lực tình dục mạnh mẽ của anh. Ngay cả sau khi phát tiết, một phần của anh vẫn chôn sâu trong cơ thể cô.
Sau khi thức dậy, Uyển Sa phát hiện Phó Nhất Hành không ở bên cạnh cô, hai chân mềm nhũn ra bước ra khỏi giường, đi vài vòng trong phòng, một bóng người cũng không thấy.
Sau khi ra khỏi ngôi nhà gỗ, cô đi tới một chỗ trũng thấp, Uyển Sa ngẩng đầu lên và trông thấy có hai bóng dáng cao lớn đang đứng đối diện trên một con dốc cao phủ đầy cỏ dại, rõ ràng là Phó Nhất Hành và giám thị 86.
Hai người đang đứng đối diện nhau, quanh thân họ toát ra một sự kiêu ngạo đáng sợ, mặc cho ai cũng nhìn ra được sự thù địch giữa bọn họ. Càng miễn bàn trong tay của giám thị 86 cầm một khẩu súng đang ngắm chuẩn xác vào ngực của Phó Nhất Hành.
Uyển Sa nhanh chóng chạy lên dốc cao, lao tới trước mặt của Phó Nhất Hành, dang hai tay ra đón súng trước mặt: "Thầy làm gì vậy!"
Giám thị 86 thoáng nhìn thấy Uyển Sau lưng hắn ta bỗng run lên, hét lớn: "Tránh ra, đồ ngốc!"
Uyển Sa nghiến răng, hung dữ nói: "Nếu thầy muốn giết anh lấy thì hãy giết em trước, cái người đeo mặt nạ lập dị này."
Phó Nhất Hành thờ ơ nhìn hai người mắng nhau, cân nhắc cười khẽ, cánh tay dài kéo Uyển Sat ra sau lưng anh: "Đây là chuyện của bọn anh, em không cần nhúng tay."
Uyển Sa gắt gao kề sát anh, không buông tay: "Chuyện của anh cũng là chuyện của em."
Giám thị 86 nhất quyết không từ bỏ chất vấn Uyển Sa "Mạng của em đáng giá bao nhiêu, hắn là gì của em, cần gì phải liều mạng bảo vệ hắn?"
2
Uyển Sa đưa cho hắn một ngón giữa: "Anh ấy là bạn trai của em."
3
Đến cả Phó Nhất Hành cũng sửng sốt, nhìn về phía sườn mặt nghiêm túc của cô, chợt có một nụ cười nhạt trên môi anh.
Giám thị 86 nhấp nhô lồng ngực, vì đã che mặt nên không nhìn rõ gương mặt của hắn, người ngoài cũng đều có thể nhìn ra hắn đang tức giận thế nào.
Uyển Sa căng thẳng, sợ hắn đột nhiên nổ súng bắn.
Lúc này, giám thị 86 bất ngờ ném khẩu súng đi, xoay người nhảy xuống dốc cao, bóng dáng âm u biến mất vào bóng râm.
Uyển Sa không rõ nguyên do, vì vậy cô hỏi Phó Nhất Hành: "Thầy ấy nổi điên gì vậy?"
Phó Nhất Hành lạnh nhạt nói: "Chỉ là hắn nghĩa không không thôi."
1
Uyển Sa kéo cổ tay áo của Phó Nhất Hành: "Chúng ta mặc kệ thầy ấy, khẩn trương đi thôi, ngộ nhỡ thầy ấy đột nhiên lại nổi điên, làm anh bị thương thì sao?"
"Hắn không thể làm tôi bị thương được, hơn nữa hắn còn chưa động thủ." Phó Nhất Hành cười hờ hững, nhặt lên khẩu súng mà giám thị 86 ném lại,"Chẳng qua, bây giờ trời đất cũng tốt."
Uyển Sa nắm lấy cánh tay của Phó Nhất Hành, bắt đầu theo anh rời đi, xuyên qua một con đường nhỏ được khai thông, một bóng người thoáng hiện trước mắt hai người,
Tập trung nhìn kỹ không phải giám thị 86 thì là ai, trong tay hắn lại mang theo một chiếc túi lớn màu đen, nói không chừng là vật nguy hiểm.
Uyển Sa vô cùng khiếp sợ, vội vàng che ở trước mặt Phó Nhất Hành, chất vấn: "Thầy lại muốn làm gì?"
Giám thị 86 sải bước về phía trước, nhét cái túi màu đen vào trong tay cô, hai tay đút vào túi quần và lặng lẽ rời đi.
Uyển Sa mở ra chiếc túi màu đen, nhận thấy bên trong đều làm lương khô, đạn và các vật dụng thiết yếu khác, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của giám thị 86 nói: "Cảm ơn thầy."
Gió thổi mạnh, bóng dáng của giám thị 86 hơi lảo đảo, nhưng bước chân không dừng lại, một mình một bóng biến mất trong tầm nhìn của Uyển Sa.
Không biết vì sao mắt mũi của Uyển Sa có hơi chua xót, cô ôm cái túi màu đen vào trong ngực, khẽ lẩm bẩm chỉ chính mình có thể nghe: "Thật là một người kỳ lạ."
2