Cùng lúc đó, Khương Sa Sa thả ngón tay ra và lùi lại một bước.
Lúc này, Từ Uyển ở trên giường dường như đã đạt đến cao trào, thân thể run rẩy ôm chặt lấy chăn bông, khuôn mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn há to cực kỳ dâm đãng.
Thái quá đến nỗi ngay cả Khương Sa Sa, người dày dặn kinh nghiệm trên giường cũng chỉ biết đỏ mặt xấu hổ.
Cuối cùng Từ Uyển mơ màng mở mắt ra, kinh ngạc nhận ra người bạn thân của mình đang ngồi bên cạnh giường với một biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt.
"Sao còn chưa ngủ, đang nhìn cái gì vậy?"
Giọng nói có chút khàn khàn, cổ họng vẫn còn cảm giác nhớp nháp như bị tinh dịch tuôn ra, Từ Uyển đỏ mặt lấy tay che bụng dưới của mình, nhớ lại cảnh tượng người đàn ông trong mơ ép cô nhìn vào hạ thể hắn, rõ ràng như thể vừa xảy ra cách đây không lâu.
Giữa hai chân nóng như lửa đốt, từng dòng chất lỏng đang rỉ ra từ lỗ nhỏ sưng tấy, những ngón tay thon dài của người đàn ông cố gắng loại bỏ chất lỏng từ bên trong, và những lời nói khó nghe lại văng vẳng bên tai cô.
"Từ Tiểu Uyển, không thể tin được gái trinh lâu năm như cậu lại mơ ướt át mãnh liệt đến vậy!"
Khương Sa Sa kinh ngạc nói, ngón tay búng vào trán bạn mình.,
Từ Uyển ngượng chín mặt bởi lời nói của Sa Sa,
"Sao ...!sao cậu biết?"
"Hừm! Mau thành thật trả lời, anh chàng đó có đẹp trai không?
Khương Sa Sa tò mò hỏi, ánh mắt không giấu được sự phấn khích,
"Nghe tiếng hét của cậu, tớ cá của anh ấy là 'hàng khủng'!"
Đừng nói nhảm, tớ...tớ chỉ nằm mơ, cái gì cũng không nhìn thấy, được rồi, mau đi ngủ đi."
Từ Uyển run rẩy trả lời.
Khương Sa Sa lập tức lấy tay che ngực làm ra tư thế phòng bị đi tới.
"Không được! Không thể ngủ cùng cậu, trông cậu đói khát như vậy, lỡ không kìm chế được mình thì làm sao.
Dù gì thì tớ cũng là người đẹp nha ~"
Từ Uyển: "..."
Có ai vui lòng giải thích cho người bạn vui vẻ này của cô rằng cô đang sắp chết vì kiệt sức sau khi trải qua giai đoạn 3P hoang dã như vậy không?
Từ Uyển hôm nay tỉnh dậy cảm thấy có sức sống hơn thường ngày, sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, cô cầm bút vẽ một vòng tròn trên tờ lịch, viết xong 49, Khương Sa Sa liền đi tới.
"Cái này để làm gì?"
Khương Sa Sa tò mò hỏi.
"À, cái này? Cậu sẽ biết nếu mai đi cùng tớ đến một nơi."
Cô mệt mỏi nói.
Sau những sự kiện xảy ra vào đêm hôm qua, Từ Uyển quyết định tiết lộ với Khương Sa Sa về bí mật của mình.
Mai là ngày thứ năm mươi, cô sẽ đi gặp lão bà, nhất định dẫn theo người bạn thân nhất của mình, phải công nhận cái đầu của Khương Sa Sa sáng sủa hơn cô ấy nhiều.
"Ể? Đến đâu.
Còn làm bộ thần bí?"
Khương Sa Sa lẩm bẩm trừng mắt nhìn Từ Uyển,
"Nghe đây, Từ Tiểu Uyển, hôm nay nếu cậu còn dám ngủ gật trong giờ làm việc, chính tay tớ sẽ giết chết cậu!"
Khương Sa Sa hung ác nói, đặt cốc sữa trên tay xuống.
"Biết rồi, hôm nay tớ không dám ngủ gật nữa."
Từ Uyển cười khúc khích trả lời.
"Thôi được rồi, mau bắt xe đi làm".
Bầu trời hôm nay ảm đảm bất thường, mây đen u ám, như đang chuẩn bị cho một cơn bão dữ dội.
Hai người vừa lên xe, đến cột đèn giao thông đầu tiên,
Khương Sa Sa bỗng nhiên hét lớn,
"Á! Tớ quên lấy điện thoại di động rồi! Mau về đi!"
"Chẳng phải tớ đã nhắc cậu cầm theo điện thoại rồi sao?"
Từ Uyển bực tức thở dài,
May thay vẫn còn hơn nửa tiếng trước khi đến giờ làm, cô vội nói với tài xế:
"Thưa ông, có thể...!"
'RẦM'
"Ahh !!!"
Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà cũ nát ở thôn Đường Nhạc, ngọn nến trắng trên bàn đột nhiên bị dập tắt.
"Là phúc hay họa, đó là định mệnh không thể tránh khỏi ..."
Một cụ bà lớn tuổi đang đọc sách gần đó thở dài ngao ngán nhìn vào ngọn nến vừa bị dập tắt một cách kỳ lạ.