Vốn ước định là sau khi uống rượu xong thì sẽ đi hát thư giãn một chút nhưng kết quả là hai vị này say mèm. Không cần nói đến ca hát, ngay cả tản bộ cũng không nổi.
Bành Viễn Chinh không ở lại khách sạn, chỉ nói với Hoàng Oanh Oanh một tiếng, dặn cô chăm sóc Hoàng Đại Long và Tống Quả, sau đó rời khỏi khách sạn Tân An về nhà ngủ. Khi hắn về đến nhà thì đã hơn 11h khuya, nên tắm rửa một chút rồi lên giường ngủ ngay.
Vì buồn ngủ nên hắn ngủ thẳng một giấc đến 10h sáng hôm sau. Lúc này không còn ngày nghỉ tết âm lịch nữa, nhưng ngày mùng 5 và mùng 6 lại là hai ngày cuối tuần, lên cơ quan cũng chẳng làm gì. Ngày làm việc chính thức sẽ bắt đầu vào mùng 7.
Hai ngày thứ Bảy và Chủ nhật, Bành Viễn Chinh ở nhà xem TV, đọc sách. Mệt thì ngủ, qua hai ngày tự do tự tại.
Buổi sáng ngày mùng 7, Bành Viễn Chinh dậy sớm đi làm.
Bởi vì vừa mới tết xong nên người đến cơ quan sớm cũng không có nhiều. Bành Viễn Chinh mở cửa phòng làm việc, bắt đầu thu dọn vệ sinh. Sau khi hắn dọn dẹp xong thì Vương Na và Mã Tự mới bước vào văn phòng.
Nhìn thấy Bành Viễn Chinh, Vương Na cười nói:
- Trưởng phòng Bành, chúc mừng năm mới.
Tiếng gọi "Trưởng phòng Bành", Vương Na gọi thật là tự nhiên. Còn Mã Tự thì muốn hét lên một tiếng "Viễn Chinh" nhưng đột nhiên nhớ đến thân phận hiện tại của Bành Viễn Chinh đã khác, là lãnh đạo trực tiếp của mình, cảm thấy xấu hổ nhẹ nhàng nói:
- Trưởng phòng Bành, chúc mừng năm mới.
- Chúc mừng năm mới mọi người. Tôi nghỉ phép đến thủ đô, công tác của phòng phiền hai người quá.
Bành Viễn Chinh khách sáo nói.
Nhưng khách sáo thì khách sáo, Mã Tự cũng đọc được trong lời nói của Bành Viễn Chinh một "nghệ thuật lãnh đạo". Y trong lòng thở dài, biết rằng từ nay về sau, y không thể khoác tay bá vai với Bành Viễn Chinh được nữa.
Lãnh đạo chính là lãnh đạo. Lãnh đạo không chỉ là cách xưng hô mà còn là một chức quan và một cương vị. Ai đã đến vị trí đó rồi thì đều hình thành một loại khí thế vô hình.
Bành Viễn Chinh đã nhìn ra sự "vắng vẻ" của Mã Tự, nhưng hắn chỉ có thể làm bộ như không thấy. Nếu hắn đã ngồi ở vị trí Trưởng phòng thì phải thể hiện được chức quyền và trách nhiệm của một Trưởng phòng, nhất định phải tạo được uy tín cơ bản.
Nếu vẫn cứ giống như trong quá khứ, cãi nhau ầm ĩ với Mã Tự, khẳng định là không được. Thân phận khác nhau, biểu hiện tự nhiên sẽ khác nhau.
Một lát sau, Gia Cát Cấu cũng bước vào.
Đối với Gia Cát Cấu mà nói, vào làm việc ở phòng Tin tức, giống như là chiến đấu trên chiến trường, cứ muốn có cảm giác thoát đi.
Gia Cát Cấu cảm thấy trước mặt người khác mình không ngẩng đầu lên được. Bằng kinh nghiệm lý lịch của mình, không ngờ lại bị một tên tiểu tử công tác chưa đầy năm đánh bại. Thua thì thua, có muốn điều đi tạm thời cũng không có khả năng, chỉ có thể kiên trì tiếp tục ở lại phòng Tin tức.
Gia Cát Cấu cúi đầu đi vào văn phòng, qua loa thu dọn vệ sinh trên bàn làm việc của mình, sau đó vùi đầu vào tờ tạp chí. Suốt cả một buổi sáng, y không nhúc nhích một chút nào, thậm chí đầu cũng không ngẩng lên.
Bành Viễn Chinh quét mắt nhìn y một cái, trong lòng âm thầm cười lạnh.
Hắn nhìn đồng hồ, thấy đã 11h30 trưa, liền đứng dậy cười nói:
- Mọi người, hôm nay là ngày đi làm đầu tiên trong năm mới, vẫn còn không khí tết. Trưa nay chúng ta ra ngoài liên hoan một chút. :
Vương Na lập tức đồng ý:
- Tốt, tốt.
Mã Tự cũng cười nói:
- Kỳ thật thì buổi chiều cũng không có mấy ai đi làm, phỏng chừng các bộ môn khác đều đã liên hoan. Trưởng phòng Bành, tôi nghĩ như vậy, chúng ta góp tiền lại, mỗi người 30 đồng, cũng đủ ăn một bữa cơm.
- Không cần, tôi mời mọi người.
Bành Viễn Chinh cười:
- Đi thôi, chúng ta tranh thủ thời gian.
Vương Na và Mã Tự lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc. Gia Cát Cấu cười hì hì:
- Tôi không đi đâu. Tôi hôm nay trong nhà có chút việc, tôi xin phép về trước.
Nói xong, Gia Cát Cấu đứng dậy bỏ đi.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, cũng không giữ Gia Cát Cấu lại. Có vài thứ cần phải đối mặt với sự thật. Nếu Gia Cát Cấu không thể mau chóng điều chỉnh tâm tính, thì y không thể ở lại phòng Tin tức. Bành Viễn Chinh sẽ hướng lãnh đạo đề xuất, yêu cầu đem y rời khỏi phòng Tin tức.
Chỉ có hai kết quả này mà thôi. Lấy danh tiếng của Bành Viễn Chinh hiện nay trong hệ thống tuyên truyền, Gia Cát Cấu đã mất đi tư cách "chiến đấu" với Bành Viễn Chinh. Song phương đã không còn nằm trên một trục nữa.
Bành Viễn Chinh và Mã Tự, Vương Na ba người rời khỏi tòa nhà làm việc, đang muốn đến quán Ngũ Phúc ăn liên hoan thì thấy Cung Hàn Lâm đang dắt xe đạp, làm như phải về nhà ăn cơm trưa.
Bành Viễn Chinh hô to:
- Lão lãnh đạo, Chủ tịch Cung.
Cung Hàn Lâm cười tủm tỉm, dắt xe đạp đến:
- Trưởng phòng Bành, mọi người đi ăn cơm à?
- Đúng vậy, nhân dịp năm mới, mọi người tụ họp một chút. Lão lãnh đạo, buổi trưa cũng không có việc gì, cùng nhau tham dự nhé?
Bành Viễn Chinh chân thành mời.
Cung Hàn Lâm do dự một chút rồi gật đầu, cùng với ba người Bành Viễn Chinh đến quán Ngũ Phúc đối diện.
Đáng tiếc là bọn họ đến hơi chậm. Quán Ngũ Phúc đã sớm kín hết chỗ. Tất cả đều là nhân viên của các bộ môn trong Thành ủy.
Bốn người lại lui ra ngoài, cảm thấy có chút mất hứng. Bành Viễn Chinh ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
- Chúng ta đến khách sạn Tân An đi, nơi đó hẳn là còn chỗ.
Cung Hàn Lâm nhíu mày:
- Khách sạn Tân An? Chỗ đó dường như rất đắt tiền.
Mã Tự thì không nói gì. Từ lần ăn cơm ở khách sạn Tân An trước, Mã Tự mơ hồ đoán ra dường như Bành Viễn Chinh có được thẻ khách VIP, có thể ký tên mà không cần trả tiền mặt.
Vương Na cười đầy thâm ý:
- Được đấy, chúng ta đến khách sạn Tân An đi. Chủ tịch Cung, Trưởng phòng Bành mời khách, không cần phải tính bao nhiêu tiền. Mã Tự, anh gọi taxi đi.
Bốn người ngồi xe đến khách sạn Tân An. Vừa mới vào cửa thì Bành Viễn Chinh chợt nghe phía sau truyền đến giọng nữ trong trẻo vui mừng:
- Bành Viễn Chinh, Trưởng phòng Bành.
Bành Viễn Chinh quay lại, thấy cô bạn học ở lớp cán bộ tập huấn Lý Tuyết Yến mặc một chiếc ao khoác màu vàng nhạt, nét mặt tươi cười như hoa, đứng đằng sau cách đó không xa. Bên cạnh Lý Tuyết Yến còn có một chành thanh niên thân hình cao lớn, mái tóc húi cua, nhìn qua thấy là người thông minh tháo vát.
- Lý Tuyết Yến? Bí thư Lý, xin chào, chúc mừng năm mới.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, bước qua bắt tay với Lý Tuyết Yến.
Lý Tuyết Yến vừa bắn tay với Bành Viễn Chinh, vừa cười hì hì:
- Bành Viễn Chinh, chúc mừng năm mới, không nghĩ là anh vừa mới đề bạt lên chức Phó phòng thì trong nháy mắt đã thăng tiến thành Trưởng phòng.
Lý Tuyết Yến thở ra một cái:
- Sự thật chứng minh quan điểm của anh là chính xác. Xem ra tôi nhìn nhận vấn đề rất hạn hẹp, tầm nhìn không rộng, không đặt vấn đề suy xét ở độ cao. Tôi thật sự rất bất ngờ, bài văn của anh ở lớp tập huấn không ngờ lại khiến cho lãnh đạo trung ương rất coi trọng.
Lý Tuyết Yến trong mắt hiện lên sự hâm mộ.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, không đáp lời Lý Tuyết Yến mà hỏi lại:
- Bí thư Lý, cô tới đây dùng cơm à? Vừa lúc chúng tôi cũng đến đây liên hoan, chi bằng ngồi cùng nhé?
Bành Viễn Chinh vốn chỉ khách khí một tiếng, cũng không lường trước Lý Tuyết Yến lập tức đồng ý ngay:
- Được, có thể cùng với lãnh đạo của Ban tuyên giáo Thành ủy dùng cơm, là vinh hạnh cho cán bộ ở nông thôn chúng tôi.
Thấy cô như thế, chàng thanh niên đứng bên cạnh có chút khó chịu, ho khan hai tiếng.
Lý Tuyết Yến quay đầu lại nhìn y, thản nhiên cười nói:
- Đến đây tôi giới thiệu mọi người một chút. Đây là bạn học đại học của tôi, Cao Ý Tuyên, hiện tại đang công tác tại Ủy ban Kinh tế Thương mại.
- Cao Ý Tuyên, vị này chính là người mà cả nước đang chú ý, Bành Viễn Chinh, Trưởng phòng phòng Tin tức Ban tuyên giáo Thành ủy.
Cao Ý Tuyên thản nhiên cười, bắt tay Bành Viễn Chinh:
- Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu. Xin chào, Trưởng phòng Bành, tôi công tác tại Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh. Về sau, nếu Trưởng phòng Bành có cơ hội đến tỉnh, nhất định phải đến chỗ tôi đấy nhé.
Cao ý Tuyên thái độ chưa nói đến là nhiệt tình, nhưng cũng chưa thể nói là lãnh đạm. Người này ngôn hành cử chỉ nho nhã, lễ độ, nhưng trong đó lại lộ ra một cỗ ngạo khí. Bành Viễn Chinh điều đầu tiên cảm giác, người này nhất định là con cháu cán bộ cao cấp.
Tuy nhiên, Bành Viễn Chinh cũng không để trong lòng. Hôm nay chỉ là tình cờ gặp mặt, về sau ai biết có gặp lại nhau không. Kỳ thật vẫn là người lạ, không cần quá để ý.
Bành Viễn Chinh giới thiệu cho Lý Tuyết Yến và Cao Ý Tuyên Cung Hàn Lâm, Mã Tự và Vương Na, rồi sau đó cùng vào phòng ăn cơm.
Cao Ý Tuyên trong lòng rất buồn bực. Y từ xa đến đây, đơn giản là muốn ở riêng với Lý Tuyết Yến, nhân dịp năm mới nâng cao một chút cảm tình, kết quả là gặp bốn cái bóng đèn này. Mà y còn nhìn ra được, Lý Tuyết Yến không ngờ còn rất có hảo cảm với cái tên Bành Viễn Chinh kia. Điều này làm cho y trở nên cảnh giác.
Bành Viễn Chinh đang muốn ngồi xuống chỗ chủ xị, nhưng lại bị Cao Ý Tuyên đoạt trước. Y liền ngồi xuống chiếc ghế, cười nói:
- Hôm nay tôi mời khách, về sau tôi sẽ còn thường xuyên đến thành phố Tân An, tất còn nhờ đến các vị, xin chiếu cố nhiều.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ phải ngồi một bên. Người này cố nhiên giọng khách át giọng chủ, rồi lại nho nhã lễ độ nói lời khách sáo, hắn cũng khó mà nói cái gì.
Lẽ ra, hiện tại mọi người Cung Hàn Lâm là chức vụ cao nhất, hẳn là nên để Cung Hàn Lâm ở vị trí khách quý. Nhưng trong mắt Cao Ý Tuyên chẳng có đem đám người Bành Viễn Chinh để vào, căn bản là không quan tâm đến Cung Hàn Lâm, mà trực tiếp gọi Lý Tuyết Yến ngồi bên cạnh hắn. Lý Tuyết Yến nhíu mày, cười nói:
- Chủ tịch Cung, xin mời ngài ngồi.
Cung Hàn Lâm cũng là kẻ lõi đời, làm sao mà không nhận ra Cao Ý Tuyên ngoài miệng thì khách khí nhưng trong lòng lại không để người nào vào mắt, trong long cũng có chút mất hứng, nhưng ông cũng không biểu hiện ra ngoài. Nếu biểu hiện thì lại càng mất hứng hơn, nên đành kiên trì đến cùng.
Cung Hàn Lâm khoát tay cười nói:
- Chúng ta chỉ là tùy tiện ăn một bữa cơm, không cần phải nghiêm túc như vậy. Ngồi chỗ nào cũng được. Bí thư Lý, cô tùy ý đi.
Cung Hàn Lâm nói xong, thì ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Lý Tuyết Yến có chút xấu hổ, do dự một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Cao Ý Tuyên.