Cao Quan


Ngoại trừ Bành Viễn Chinh và Vương Na, những người còn lại khi nghe giá cả đều không kìm nổi hít sâu một hơi, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào hai bình rượu và Cao Ý Tuyên, một câu cũng không nói nên lời.

Mã Tự môi run run, không kìm nổi quay đầu sang nhìn Vương Na, mặt lộ vẻ không nói được gì.

Mười bảy ngàn đồng, là khái niệm như thế nào? Là một năm thu vào một mười ngàn hộ, tương đương với một công nhân của một xí nghiệp bình thường làm trong sáu bảy năm trời. Hơn nữa còn phải là tuổi nghề cao như Mạnh Lâm.

Cung Hàn Lâm là lãnh đạo cấp phó huyện, mà một tháng thu vào có mấy trăm đồng. Còn Vương Na và Mã Tự thì thu vào càng ít hơn.

Cao Ý Tuyên sắc mặt trở nên rất khó coi. Mấy ngàn đồng thì y còn có ở đây. Trong xe Santana của y có tiền mặt, đang định lát nữa bảo tài xế mang đến. Nhưng vượt quá mười ngàn đồng, thì không cần nói y không mang nhiều tiền, cho dù là có mang theo thì hôm nay trả số tiền nhiều như vậy, y cũng cảm thấy ruột đau như cắt. - .

Cao Ý Tuyên nét mặt âm trầm như nước. Giờ phút này, y hận không thể bóp chết Vương Na. Người đàn bà này không ngờ lại đào một cái hố to và khiến y nhảy vào như vậy.

Nếu không ký thì nhân viên phục vụ và mọi người trên bàn sẽ nhìn y như thế nào. Nhất là Lý Tuyết Yến lại đang ngồi bên cạnh. Hôm nay, không chỉ là quá mất mặt, mà còn có thể khiến Lý Tuyết Yến xem nhẹ y. Nhưng nếu ký thì y tạm thời lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Nữ nhân viên phục vụ lúc này dường như nhìn ra một chút gì đó, trong lòng cảm thấy không thích, thầm nghĩ: "Nếu như sớm không có tiền, thì đừng to mồm như vậy. Đây không phải là thứ mà người bình thường có thể tiêu phí được".

Hiện tại thì tốt rồi. Hộp cũng đã mở ra, lui cũng không còn cách nào lui được nữa.

Lý Tuyết Yến thở ra một cái, xấu hổ mỉm cười:

- Nhân viên phục vụ, rượu này có phải là rất quý không? 8808 ngàn một chai, rượu các người bán là mỹ tửu à?

Nữ nhân viên phục vụ cười nói:

- Tiểu thư, giá này đã được niêm yết, được trưng bày trong đại sảnh. Hơn nữa còn có giấy chứng nhận kiểm nghiệm của bộ môn chính phủ. Đây là loại rượu danh tiếng nhất thế giới. Toàn thế giới chỉ có mấy chai thôi. Khách sạn chúng tôi cũng chỉ có hai chai, vốn để làm chi bảo. Cô xem, cái hộp này biểu hiện sự sang trọng của nó, có bệ bằng phale, ly rượu, vật phẩm trang sức….

Lý Tuyết Yến lúc này sắc mặt đỏ lên, không khỏi có chút xấu hổ nhìn Vương Na, thầm nghĩ cô gái này quả thật là hơi quá đáng.

Vương Na khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, ánh mắt không sợ hãi nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Yến. Lý Tuyết Yến tuy rằng là Phó bí thư xã, thị trấn, được coi là cán bộ lãnh đạo cơ sở, nhưng trong mắt Vương Na cũng chẳng tính là cái gì.


Lý Tuyết Yến do dự một chút, nhẹ nhàng nói:

- Nhân viên phục vụ, thật ngại quá, chúng tôi không biết rượu lại đắt tiền như vậy nên hôm nay không mang nhiều tiền. Có thể mang ra ngoài được không?

Lý Tuyết Yến tuy rằng không thích Cao Ý Tuyên, nhưng Cao Ý Tuyên dù sao cũng là bạn của cô. Sự tình ngày hôm nay do cô tạo ra, cô không thể không vì Cao Ý Tuyên mà giải vây.

Nhân viên phục vụ lắc đầu nói:

- Tiểu thư, rất xin lỗi, không thể mang đi được nữa. Bởi vì hộp đã mở ra, mọi người nếu không lấy thì chúng tôi không thể nào trả lời lại cho khách sạn được.

- Lúc trước tôi luôn mãi hỏi mọi người có phải là chắc chắn lấy hai chai rượu này hay không, và mọi người cũng đã xác định. Hiện tại thì rượu đã mang lên, cô xem, còn có chữ ký của Phó tổng giám đốc chúng tôi.

Nhân viên phục vụ mang biên lai cho Lý Tuyết Yến.

Lý Tuyết Yến nhìn lướt qua, tay có chút phát run.

Cao Ý Tuyên lúc này sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Y thật sự lúc này không thể khiến lái xe quay trở về tỉnh để lấy tiền. Nhưng nhớ tới phải trả gần hai chục ngàn đồng, y cũng không cam lòng. Đồng thời, trong nhà mà biết được cũng không tha cho y.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, hướng nhân viên phục vụ vẫy tay:

- Tiểu thư, để tôi thanh toán.

Nữ nhân viên phục vụ đi đến trước mặt Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh lấy bút ra, cúi người ký vào ba chữ Bành Viễn Chinh thật to, sau đó thuận tay đưa ra thẻ khách VIP cho nhân viên phục vụ, thản nhiên nói:

- Được rồi, cô đi đi.

- Cảm ơn tiên sinh!

Nữ nhân viên phục vụ cảm thấy mỹ mãn liền rời khỏi.

Cao Ý Tuyên xấu hổ đến mức muốn bỏ đi ngay. Bành Viễn Chinh bỏ ra hơn hai chục ngàn đồng tương đương với việc đánh vào mặt y một cái.


Lý Tuyết Yến khiếp sợ nhìn Bành Viễn Chinh, trong lòng cảm nhận dĩ nhiên là khác. Có tiền thì không tính là cái gì. Cô cũng đã gặp kẻ có tiền, nhưng Bành Viễn Chinh nhìn qua rõ ràng không giống như kẻ có tiền ăn chơi trác táng. Trên người hắn khí chất rất giản dị, đột nhiên lại biến thành con nhà giàu tiêu tiền như rác, hoàn toàn làm biến đổi hình tượng của hắn trong cảm nhận của Lý Tuyết Yến.

Cung Hàn Lâm cũng không tin vào hai mắt của mình. Ông ta cảm thấy mình cũng đã đủ xem trọng Bành Viễn Chinh, nhưng kết quả lại cho thấy nhiêu đó phỏng chừng vẫn chưa đủ. Tiêu tiền như rác, có thể ở khách sạn Tân An ký hóa đơn cũng không tính là cái gì, nhưng vì thế cũng đủ thấy bối cảnh Bành Viễn Chinh rất không đơn giản. Con cái trong gia đình bình thường, dù có quyết đoán cũng không có thực lực như vậy.

Bữa tiệc tan rã trong không vui. Cao Ý Tuyên ăn qua loa mấy miếng thức ăn, sau đó nói vài câu rồi bỏ đi. Lúc này Lý Tuyết Yến cũng bất đắc dĩ đi cùng.

Hai người vừa đi xong, Bành Viễn Chinh trừng mắt nhìn Vương Na trách cứ nói:

- Vương Na, cô cũng quá đáng đấy. Hai bình rượu này giống như một cái hố chôn người vậy.

Vương Na cười hì hì:

- Trưởng phòng Bành, tôi chỉ là không quen nhìn sắc mặt của loại người này. Anh ta nghĩ mình lại ai vậy? Là người ở tỉnh chạy đến thành phố chúng ta bày trò gì? Nếu muốn sĩ diện thì chúng ta cho anh ta một cơ hội vậy.

- Đúng vậy, người như thế nên trị cho một phen, rất không lễ phép. Chủ tịch Cung nói thế nào cũng là lãnh đạo. Hơn nữa còn là đồng chí lão thành, ít nhất sự tôn trọng anh ta cũng không có.

Mã Tự phụ họa.

- Những người trẻ tuổi các người…. rất càn quấy.

Cung Hàn Lâm trong lòng cảm thấy rất thoải mái, nhưng ngoài miệng lại cảm thán vài câu.

- Trưởng phòng Bành, bảo nhân viên thu dọn ly. Dù sao cũng không dùng đến, đến lúc đó miễn lại hóa đơn thôi.

Vương Na cười, gọi nhân viên phục vụ đến.

Buổi sáng ngày hôm sau.


Không khí tết ở cơ quan đã giảm đi rất nhiều, bắt đầu khôi phục lại công tác như bình thường.

Buổi sáng, một vài Phó trưởng ban đã bắt đầu triệu tập cuộc họp của nhân viên bộ môn do mình quản lý, đơn giản cường điệu tết đã qua, mọi người hẳn là nên tập trung vào công việc, không thể có việc đi trễ về sớm nữa.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Bành Viễn Chinh đang muốn mở cuộc họp nhỏ ở phòng, bố trí một chút công tác sắp đến thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lý Tuyết Yến không ngờ lại đến.

- Bí thư Lý, mời vào!

Bành Viễn Chinh mỉm cười, đứng dậy tiếp đón.

Lý Tuyết Yến mỉm cười:

- Trưởng phòng Bành, xin chào mọi người.h

- Xin chào, Bí thư Lý.

Mã Tự lễ phép bắt chuyện với Lý Tuyết Yến. Còn Vương Na thì có chút lạnh lùng. Trải qua sự việc ngày hôm qua, cô kỳ thật có ấn tượng không tốt với Lý Tuyết Yến. Cô cảm thấy người phụ nữ này không biết điều, vô duyên vô cớ phá hỏng buổi tụ hội ngày hôm qua, khiến mọi người cảm thấy mất hứng.

- Cô gái này đến đây làm gì? Chẳng lẽ…?

Vương Na nhìn Lý Tuyết Yến, rồi lại nhìn sang Bành Viễn Chinh, như thoáng chút suy nghĩ.

Gia Cát Cấu thì nhìn Lý Tuyết Yến, không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu xem báo.

- Bí thư Lý sao rảnh rỗi đến đây vậy? Là đến cơ quan làm việc à?

Bành Viễn Chinh mang cho Lý Tuyết Yến một cái ghế dựa:

- Mời ngồi. sMã Tự, rót cho Bí thư Lý một ly nước.

Lý Tuyết Yến ánh mắt lóe ra một tia kỳ dị. Cô chợt cười nói:

- Cảm ơn, là như vầy, Trưởng phòng Bành, thị trấn chúng tôi chuẩn bị xây dựng một khu công nghiệp, muốn ở thành phố thu hút đầu tư, đồng thời tập trung tuyên truyền một chút. Tôi lần này đến đây, hướng lãnh đạo Ban tuyên giáo xin chỉ thị. Trưởng ban Tiền bảo tôi đến tìm anh.

Lý Tuyết Yến là Phó bí thư Đảng ủy, Phó chủ tịch thị trấn, là nhân vật số hai, đồng thời được phân công quản lý mảng văn hóa, giáo dục tuyên truyền và công tác Đảng.


- Haha, cần tôi làm cái gì, cô cứ nói thẳng.

Bành Viễn Chinh cũng không khách sáo, trực tiếp vào vấn đề chính.

Đây là tính cách của hắn. Chỉ cần đề cập đến chính sự và công tác, hắn sẽ không dây dưa làm gì. Cơ sở làm việc không dễ dàng, là cơ quan bộ môn, nếu có thể giải quyết khó khăn cho cơ sở, hắn tuyệt sẽ không từ chối.

- Trưởng phòng Bành là cây bút nổi tiếng của thành phố chúng ta. Tôi đại diện cho chính quyền thị trấn, chân thành mời Trưởng phòng Bành và các đồng chí của phòng đến thị trấn chúng tôi tham quan một chút, xem hoàn cảnh phát triển của chúng tôi như thế nào, coi như là thể nghiệm và quan sát dân tình.

- Nếu có thể, tôi muốn mời Trưởng phòng Bành giúp chúng tôi một bài đưa tin. Không biết Trưởng phòng Bành có thuận tiện hay khôngv?

Lý Tuyết Yến chân thành hỏi.

Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút:

- Chúng tôi gần đây cũng không có công tác gì. Bí thư Lý, để tôi sắp xếp công tác của phòng, đồng thời báo cáo với lãnh đạo phân công quản lý, xem ngày mai có thể dành thời gian để đi hay không. Nếu được, phòng chúng tôi sẽ trợ giúp thị trấn của mọi người vận tác một chút, tuyên truyền đúng chỗ...

Lý Tuyết Yến mừng rỡ, cười đứng dậy bắt tay Bành Viễn Chinh:

- Cứ định như vậy đi. Có những lời này của Trưởng phòng Bành, tôi cảm thấy yên tâm trở về. Buổi sáng ngày mai, chúng tôi sẽ cử một chiếc xe để chở mọi người. Buổi trưa thì dùng một ít cơm rau ở thị trấn, thử chút đồ ăn nông thôn và gà ăn mày.

Bành Viễn Chinh tiễn Lý Tuyết Yến ra cửa, Vương Na liền tiến đến trước bàn Mã Tự nhỏ giọng cười:

- Này, Mã Tự, anh nói người phụ nữ này có phải là coi trọng lãnh đạo chúng ta hay không? Ngày hôm qua vừa mới ăn cơm, hôm nay lại chủ động tìm đến cửa. Xem cô ấy cười kìa, vừa thấy cũng rất quyến rũ.

Mã Tự nhíu mày, thầm nghĩ: "Bộ cô nghĩ Lý Tuyết Yến lẳng lơ à? Có lẳng lơ thì cũng không bằng cô".

Y hạ giọng nói:

- Tôi thật ra cảm thấy Lý Tuyết Yến không tồi, tuổi trẻ xinh đẹp, lại là cán bộ cơ sở, cùng với Trưởng phòng là trời sinh một đôi.

- Xứng cái rắm!

Vương Na muốn than thở vài câu thì thấy Bành Viễn Chinh quay lại, liền ngậm chặt miệng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận