Cao Quan


Bành Viễn Chinh sải bước lên lầu, bước chân nhẹ nhàng mà điềm đạm, chắc chắn.

Hắn không có đến văn phòng của mình mà trực tiếp đến văn phòng của Lý Tuyết Yến.

Lý Tuyết Yến nhìn thấy hắn, lập tức đứng dậy, nhíu mày nói:

- Viễn Chinh, Hách Kiến Niên đột nhiên bảo phải mở hội nghị liên tịch bộ máy chính Đảng, trước đó cũng không thông báo cho các lãnh đạo khác. Nói không chừng….

Cô hạ giọng nói:

- Nói không chừng là có chuẩn bị mà đến. Lai giả bất thiện (kẻ đến thì không thiện). Anh phải chuẩn bị tư tưởng trước.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái, thản nhiên nói:

- Vừa lúc, tôi cũng có ý tưởng cần nói trong cuộc họp. Ông ấy triệu tập rất đúng lúc.

- Viễn Chinh, anh….

Lý Tuyết Yến muốn nói gì lại thôi.

Bành Viễn Chinh nhìn Lý Tuyết Yến. Hắn hiểu ý tứ Lý Tuyết Yến muốn hỏi hắn đối với sự chèn ép của Hách Kiến Niên rốt cuộc là áp dụng thái độ gì. Là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục hay trực tiếp phá vỡ bức tường vô hình, tiến hành phản kháng. Cô chỉ có thể hiểu rõ thái độ của Bành Viễn Chinh thì mới có thể kiên định thái độ của mình, cùng tiến thoái với hắn.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, dứt khoát nói:

- Tôi đến thị trấn Vân Thủy là để làm việc, chứ không phải là để trang trí. Tôi không muốn vượt mặt ai, nhưng nếu ai muốn vượt mặt tôi thì như vậy tôi chỉ có thể cố gắng, kiên trì đuổi theo.

Lý Tuyết Yến nghe xong, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên. Tuy nhiên, đây không phải là ngượng ngùng, không phải là sợ hãi mà là hưng phấn.

Cô không hy vọng Bành Viễn Chinh sợ đầu sợ đuôi, tránh né sự khiêu khích của Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh nếu cố gắng, đủ để chứng minh tinh thần phấn chấn, kết hợp cương nhu của Bành Viễn Chinh đã trở lại.

- Tôi về trước chuẩn bị một chút.

Bành Viễn Chinh nhìn Lý Tuyết Yến đột nhiên mỉm cười:

- Tuyết Yến, cảm ơn cô đã ủng hộ tôi. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô không cần phải ra mặt. Tôi là Chủ tịch thị trấn, chủ trì công tác của UBND thị trấn, đây là chức trách pháp định và nghĩa vụ. Nên triển khai thì triển khai, không phải ai cũng có thể ngăn cản được.

- Không, tôi nhất định sẽ cùng tiến thoái với anh.

Lý Tuyết Yến quật cười lắc đầu:

- Anh không cần nói gì nữa, tôi cái gì cũng hiểu. Kỳ thật thì từ ngày đầu tiên anh đến thị trấn này, Hách Kiến Niên đã mất đi tín nhiệm đối với tôi. Mặc kệ là tôi đứng ra hay không đứng ra, kết quả đều như nhau.

Lý Tuyết Yến giọng nói tuy rằng rất nhẹ nhưng lại rất kiên quyết.

Cô trong lòng rất rõ, Bành Viễn Chinh trước mắt trong bộ máy chính Đảng thị trấn hiển nhiên là khá cô lập. Có thể công khai ủng hộ hắn chỉ có cô. Nếu cô cứ duy trì trung lập hoặc trầm mặc, Bành Viễn Chinh chỉ có thể chiến đấu một mình. Lý Tuyết Yến không hề muốn thấy cục diện này.

Cô là Phó bí thư kiêm Phó chủ tịch thị trấn, là nhân vật số ba. Cô nếu đứng một chỗ với Bành Viễn Chinh, ngay cả Hách Kiến Niên cũng không thể không dè chừng. Nếu thái độ của cô kiên quyết, chung quy cũng sẽ ảnh hưởng đến thái độ của các lãnh đạo khác.

Bành Viễn Chinh thở dài, không nói gì, quay đầu rời khỏi văn phòng Lý Tuyết Yến.

Ý tứ của Lý Tuyết Yến đối với hắn, không phải hắn không biết. Nhưng hắn đối với Lý Tuyết Yến chỉ có hảo cảm chứ không có cảm giác tình yêu. Có lẽ loại hảo cảm này cùng với việc công tác lâu dài với nhau sẽ chuyển hóa thành tình cảm. Nhưng tối thiểu trước mắt thì chuyện này còn quá xa vời. Giờ phút này, trong lòng Bành Viễn Chinh, vẫn có cảm giác như yêu lần đầu. Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, gương mặt xinh đẹp của Phùng Thiến Như lại hiện lên trong đầu hắn.

Mấy ngày nay, hắn ngoại trừ việc tối nào cũng gọi điện thoại cho Phùng Thiến Như, thì còn đến thủ đô tham gia buổi lễ tốt nghiệp của cô. Hai người tình cảm ngày càng tăng. Tuy rằng vẫn chưa chân chính xác lập quan hệ tình yêu, nhưng khoảng cách giữa hai người đã dần xích lại nhau.

Bành Viễn Chinh trở lại phòng làm việc, sắp xếp lại suy nghĩ của mình cho rõ ràng. Sau đó dùng giấy bút viết một đề cương bài nói chuyện. Hắn chuẩn bị đem ý định cải tạo, xây dựng thêm khu phố buôn bán đề xuất trong cuộc họp liên tịch, tranh thủ biến nó thành sự thật. Hắn đã sớm đoán trước hành động này khẳng định là sẽ nhận được sự phản đối kịch liệt của Hách Kiến Niên. Trên thực tế, hắn cảm giác chỉ cần đề xuất ý nghĩ công tác của mình thì Hách Kiến Niên sẽ phản đối. Mà chỉ cần Hách Kiến Niên phản đối thì thái độ của các thành viên khác là có thể nghĩ. Tại https://truyenfull.vn

Hắn không chỉ là nhân vật số hai của thị trấn, mà còn là một người mới. Bất kể nhìn từ phương diện nào, hắn đều không thể so sánh với người đã chủ quản thị trấn Vân Thủy nhiều năm như Hách Kiến Niên. Lấy lực ảnh hưởng của Hách Kiến Niên ở thị trấn Vân Thủy mà nói, đa số thành viên của bộ máy hiển nhiên là tùy thuộc vào thái độ của Hách Kiến Niên.

Nhưng hắn là có chuẩn bị mà tới. Phải biết rằng, mấy ngày nay, hắn không chỉ xuống dưới điều tra nghiên cứu, mà còn làm các công tác nên làm. Điều tra nghiên cứu, đương nhiên là để nắm bắt tình huống, đặt cơ sở kiên cố cho việc triển khai công tác. Nhưng mặt khác, đó là một thủ đoạn để mê hoặc đối phương.

Mấy ngày nay, Hách Kiến Niên thông qua các mối quan hệ ở thành phố tra xét bối cảnh của Bành Viễn Chinh, biết hắn xuất thân bình thường, lại mồ côi cha. Sở dĩ được đề bạt nhanh như vậy, là vì hắn vừa là cây bút giỏi, lại là sinh viên tốt nghiệp đại học hàng hiệu, may mắn được lãnh đạo Thành ủy thưởng thức. Do đó đặc biệt được đề bạt. Về phương diện khác chính là vận khí vô cùng tốt, trở thành huấn luyện viên Thái cực quyền cho Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham và cán bộ lão thành. Ở thành phố có tin đồn hắn lai lịch không nhỏ, có quan hệ than thích với Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống Bính Nam. Nhưng Hách Kiến Niên xem ra chỉ là tin đồn bậy bạ.

Tống Bính Nam là cán bộ ở thủ đô trao quyền cho cấp dưới xuống địa phương. Còn Bành Viễn Chinh thì sinh trưởng tại Tân An. Hai người không có bất luận một khả năng nào là bà con. Có đánh chết cũng không tin nổi.

Trong cảm nhận của Hách Kiến Niên, Bành Viễn Chinh cho dù là chiếm được sự tin tưởng của lãnh đạo Thành ủy thì chung quy cũng là một chàng thanh niên hơn 20 tuổi. Bất kể thế nào, Hách Kiến Niên đều không tưởng tượng được Bành Viễn Chinh làm việc đa mưu túc trí, thong dong bày binh bố trận, sớm lọt vào âm mưu, chính mình trở thành một con cờ trong ván cờ của hắn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Bành Viễn Chinh cầm điện thoại, thản nhiên nói:

- Xin lỗi ai vậy? Tôi là Bành Viễn Chinh.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của cán sự phòng chính Đảng Vương Tân Diễm:

- Chủ tịch thị trấn Bành, các lãnh đạo đều đến đông đủ, đang ở phòng họp. Bí thư Hách bảo tôi nhanh chóng thông báo cho anh.

- Tôi biết rồi, tôi lập tức đến ngay.

Bành Viễn Chinh hạ giọng nói rồi cúp điện thoại.

Hắn đem đề cương nói chuyện của mình kẹp vào quyển sổ. Rồi cầm lấy bình inox, bước ra khỏi phòng làm việc, chậm rãi hướng đến phòng họp ở lầu ba.

Đẩy cửa phòng họp, chỉ thấy có mỗi Hách Kiến Niên ngồi trên đài chủ tịch, còn Lý Tuyết Yến thì dẫn đầu bộ máy thành viên ngồi dưới đài.

Dựa theo quy củ của thị trấn Vân Thủy, hội nghị liên tịch bộ máy chính Đảng trên đài Chủ tịch bình thường sẽ có hai người ngồi. Một là Bí thư Đảng ủy thị trấn, một là Chủ tịch thị trấn. Còn các lãnh đạo khác thì ngồi dưới đài. Nhưng sau khi Nghiêm Khang bị điều đi, Hách Kiến Niên ở thị trấn Vân Thủy một tay che trời. Hơn nữa lại kiêm nhiệm chức Ủy viên thường vụ quận ủy, tự cao tự đạo. Mỗi lần cử hành hội nghị đều chỉ có mình ông ta ngồi trên đài chủ tịch nhìn xuống.

Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn mọi người. Dưới ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, hắn không ngờ chậm rãi bước lên đài chủ tịch.

Khi hắn bước lên đài chủ tịch, Hách Kiến Niên sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Mà dưới đài, rất nhiều lãnh đạo thị trấn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân hình cao lớn của Bành Viễn Chinh, trong lòng sung mãnh khiếp sợ. Còn có người vui sướng khi người khác gặp họa, cùng chờ đợi giao phong với Hách Kiến Niên.

Bành Viễn Chinh không ngờ đã trực tiếp khiêu chiến quyền uy của Hách Kiến Niên. Thật là không thể tưởng tượng!

Ủy viên Đảng ủy, Phó chủ tịch thị trấn Chử Lượng muốn mở miệng nhưng rồi lập tức đóng lại. Y âm thầm cười lạnh, quét mắt nhìn Bành Viễn Chinh, rồi lại chờ mong nhìn Hách Kiến Niên.

Hách Kiến Niên khóe miệng co giật một chút, khóe mắt lóe hàn quang nhìn Bành Viễn Chinh, thấy hắn bước chân chậm rãi đến bên cạnh mình, sau đó lấy một chiếc ghế dựa, rồi ngồi xuống bên trái của ông.

Bành Viễn Chinh chậm rãi ngồi xuống, thẳng lưng, ánh mắt trầm ổn.

Dưới đài một mảnh yên tĩnh. Có người khóe miệng cười lạnh, có người ánh mắt do dự, cũng có người ánh mắt lóe ra tia sáng nào đó.

Lý Tuyết Yến trong lòng thở dài. Cô tuy rằng đã sớm có tư tưởng chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới Bành Viễn Chinh lại dùng phương thức kịch liệt như thế, trực tiếp đứng trên mặt đối lập với Hách Kiến Niên. Xem ra là chuẩn bị tử chiến đến cùng.

Cô không biết Bành Viễn Chinh cùng lúc là lấy phương thức này để chứng minh sự tồn tại của mình. Về phương diện khác là để cho một số cấp dưới đang ở dưới đài nhìn thấy. Đối mặt với sự mạnh mẽ, cứng rắn của Ủy viên thường vụ quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn, nếu hắn quá lo lắng, thái độ không đủ kiên định thì một số người khẳng định sẽ rúi lui có trật tự. Đây là điều tất nhiên.

Vi Minh Hỉ nhìn Bành Viễn Chinh, hơi đổ mồ hôi. Hách Kiến Niên là người thế nào ông ta biết rất rõ. Nhìn qua thì rất bình dị, gần gũi, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự tàn nhẫn và bảo thủ.

- Haha, xin lỗi mọi người tôi đến muộn, khiến các đồng chí khác đợi lâu.

Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, hướng dưới đài gật đầu, rồi dường như không có việc gì nói với Hách Kiến Niên:

- Bí thư Hách, chúng ta bắt đầu họp chứ?

Khụ khụ khụ!

Hách Kiến Niên đột nhiên phát ra một trận ho khan kịch liệt.

Thật lâu sau, ông ta mới trầm giọng nói:

- Được, chúng ta họp. Các đồng chí, hôm nay triệu tập mọi người tham gia cuộc họp, mục đích chỉ có một là tổng kết lại công tác nửa năm vừa qua, đồng thời chuẩn bị công tác nửa năm còn lại. Hoàn thành mục tiêu công tác cả năm, hình thành cơ sở kiên cố.

- Trong nửa năm qua, tổng thể mà nói, thành tích đạt được cũng không tệ lắm. Xí nghiệp thị trấn doanh thu, hiệu quả và lợi ích đều được nâng cao. Theo các báo cáo ở xí nghiệp gửi đến, nộp thuế cho thị trấn trong năm nay cao hơn 3 -5% so với năm trước. Đây chính là một thành tích rất đáng nể. Lãnh đạo quận ủy rất hài lòng. Trong hội nghị thường vụ quận ủy trước kia, lãnh đạo chủ chốt của quận ủy đã đưa ra lời khen ngợi đối với công tác của thị trấn chúng ta, cổ vũ chúng ta không ngừng cố gắng phấn đấu cao hơn.

- Sau đây, các đồng chí dựa theo công tác phân công quản lý tiến hành tổng kết.

Hách Kiến Niên khoát tay nói, rồi cầm lấy cái tách hớp một ngụm nước, che giấu sự phẫn nộ kịch liệt của mình.

Ông ta gần như muốn bùng nổ, nhưng chung quy vẫn suy xét đến than phận Ủy viên thường vụ quận ủy của mình nên ráng kềm chế cơn tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui