Vương An Na nhìn Phùng Thiến Như, ra vẻ xin giúp đỡ.
Phùng Thiến Như do dự một lát, rốt cục mỉm cười khuyên nhủ:
- Thôi thì anh cứ nhận đi, coi như mượn điện thoại của em mà dùng.
Phùng Thiến Như đã nói như vậy, Bành Viễn Chinh thở phào một cái, quyết định nhận lấy. Ngay trước mặt Vương Bưu và Vương An Na, hắn không thể không nể mặt Phùng Thiến Như. Hơn nữa, hắn cũng không đành lòng làm Phùng Thiến Như không vui.
Nói thật lòng, có điện thoại di động làm phương tiện liên lạc thuận tiện như vậy, Bành Viễn Chinh sẵn lòng nhận, nhưng hắn biết, làm một Chủ tịch thị trấn tép riu như hắn, nếu đi đâu cũng kè kè điện thoại di động, rất dễ làm người ta chú ý. Đó không chỉ là vấn đề tiền bạc. Cũng may, cùng lắm là hai năm nữa, điện thoại di động bắt đầu thông dụng ở trong nước, đến lúc đó, sẽ không khó xử như bây giờ.
Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh cầm lấy chiếc điện thoại di động, thuận tay bỏ vào túi xách, nhét xuống phía dưới mờ đồ ăn và quà tặng mà Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như đã chuẩn bị cho hắn.
Vương An Na thấy hắn không coi trọng món quà, hơi mất hứng, nhưng không nói gì.
Thân phận của Bành Viễn Chinh đã không còn là bí mật đối với Vương An Na và Vương Bưu. Tuy Vương Bưu vẫn coi Bành Viễn Chinh là bạn, nhưng vẫn cảm thấy Bành Viễn Chinh bây giờ đã không còn là Bành Viễn Chinh của ngày xưa.
Lúc đầu, khi đưa Phùng Thiến Như vào công ty máy tính Tân Vũ, Vương An Na đã chuẩn bị tinh thần coi cô như là "bùa hộ mệnh" thôi, nhưng về sau lại phát hiện Phùng Thiến Như có năng khiếu trời cho về mặt quản lý, hội đủ yếu tố để trở thành người đầu đàn trong lĩnh vực kinh doanh.
Kể từ đó, Vương An Na liền giao trọng trách cho Phùng Thiến Như, dần dần, Phùng Thiến Như được giao quản lý công việc của công ty mẹ và nghiệp vụ trong nước. Phùng Thiến Như càng làm càng tiến bộ vượt bậc, khiến Vương An Na hết sức vui mừng và kinh ngạc.
Thật ra mục đích cuối cùng của Vương An Na là tranh thủ kéo Bành Viễn Chinh đến công ty, cho dù phải chia một nửa số cổ phần của công ty, cô cũng không tiếc. Cô vô cùng hiểu biết về tình hình và cung cách sinh hoạt ở trong nước, thừa hiểu để buôn bán thành công ở trong nước, thì mạng lưới quan hệ và bối cảnh chính trị là yếu tố rất quan trọng.
Nhưng Bành Viễn Chinh không muốn tham gia thương trường, cũng không phải hắn khinh thường kinh doanh, mà là không thích. Mà đối với tiền bạc, của cải, hắn càng không đặt nặng. Nếu hắn muốn kiếm tiền, chỉ cần lợi dụng việc biết trước "tương lai", việc làm giàu, căn bản là không có vấn đề gì.
Lúc này cũng vậy, Vương An Na vừa bóng gió về vấn đề này, hắn liền tìm vách chấm dứt cuộc đưa tiễn. Vương An Na hơi thất vọng, kéo kéo cánh tay Vương Bưu, ra hiệu bằng mắt với cậu ta.
Vương Bưu hiểu ý, biết Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh tình ý ngọt ngào, sắp phải ly biệt, nhất định là lưu luyến, bịn rịn, hai chị em mình không nên làm kỳ đà cản mũi.
Hai người đi rồi, Phùng Thiến Như nhìn hắn, ánh mắt chứa chan tình cảm dịu dàng, quấn quýt. Bành Viễn Chinh đặt túi xách xuống, bước tới không nói không rằng ôm cô vào lòng, sau đó liều mạng hôn lên trán cô một cái.
Thật ra Bành Viễn Chinh muốn hôn lên môi cô một cách nồng nàn, nhưng hắn biết rõ tính cách cô rất rụt rè, quá mức truyền thống, nếu ngay tại cổng nhà ga đông đúc người qua lại này, hắn mà hôn môi cô, chắc chắn sẽ khiến Phùng Thiến Như phản ứng mạnh mẽ.
Để cho hắn ôm một cái, hôn nhẹ lên trán, thân mật như vậy đã là giới hạn chịu đựng tối đa của Phùng Thiến Như rồi.
Phùng Thiến Như úp khuôn mặt nhu mì đang đỏ bừng vào ngực Bành Viễn Chinh, trong lòng trào dâng hương vị ngọt ngào, đôi mắt linh động như mờ đi bởi một làn sương mỏng.
- Anh nhất định phải về thị trấn, bởi vì công việc rất nhiều. Nếu anh về chậm, chỉ sợ sẽ có chuyện.
Bành Viễn Chinh kề tai Phùng Thiến Như nhẹ nhàng thì thầm:
- Anh ở Tân An chờ em, khi nào em tới thì gọi điện cho anh, anh sẽ ra nhà ga đón em. Hoặc là để trong nhà phái người lái xe đưa em đi.
- Dạ.
- Khi nào em tới, anh sẽ dẫn em vào núi, ăn món ăn thôn dã. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Dạ.
- Anh đi đây, xe lửa mở rồi.
Phùng Thiến Như không buông ra, ôm chặt lấy lưng hắn.
Bành Viễn Chinh cũng không đành lòng đi, hai người vừa mới xác định quan hệ, đang gắn bó như keo, như sơn, chợt phải chia tay, trong lòng rất khó chịu, chưa nói tới Phùng Thiến Như là con gái yếu mềm, ngay cả một người tái sinh vượt qua sinh tử như Bành Viễn Chinh, ánh mắt cũng đầy đau xót.
Hai người cùng tựa vào nhau, đáy lòng dâng lên tình cảm dịu dàng thắm thiết. Phùng Thiến Như rất thích cảm giác yên lặng, ấm áp và ngọt ngào này, cô ước sao thời gian có thể ngừng lại, để hai người cứ thế ôm nhau mãi mãi.
- Thưa quý vị hành khách, chuyến xe tốc hành 210 đi Giang Bắc bắt đầu kiểm vé, xin quý khách chuẩn bị để kiểm vé…
Chiếc loa của nhà ga vang lên giọng Bắc Kinh dịu dàng mà tiêu chuẩn của cô hướng dẫn. Phùng Thiến Như đỏ mặt, dứt khoát đẩy Bành Viễn Chinh ra, nhẹ nhàng nói:
- Anh mau lên xe đi, sắp phải kiểm vé rồi. Hai ngày nữa em tới.
Bành Viễn Chinh cười nắm lấy đôi vai cô, làm ra vẻ định hôn cô.
Trong lòng Phùng Thiến Như mặc dù ngọt ngào nhưng lại hết sức xấu hổ, cô hoảng hốt né ra:
- Mau vào xe đi, xe mở rồi kìa!
…
Bành Viễn Chinh bước tới chỗ soát vé, khi hắn vừa hòa vào dòng người đông đúc nhốn nháo, Phùng Thiến Như không kìm chế được, rốt cuộc nước mắt tuôn rơi. Đây là lần đầu cô biết yêu, cảnh tượng đưa tiễn người yêu, cô đã từng chứng kiến bao lần, nhưng đến bây giờ mới biết được là nó khắc cốt ghi tâm đến mức nào.
Bành Viễn Chinh lên toa giường mềm. Nếu đi xe hơi từ Thủ đô đến Tân An, vì đường quốc lộ thẳng tắp, chỉ mất bốn, năm tiếng đồng hồ. Còn nếu đi bằng đường cao tốc, còn nhanh hơn, chỉ mất ba giờ. Nhưng xe lửa, do đi đường vòng, phải mất tám tiếng đồng hồ.
Ban ngày, thực tế không cần nằm gường mềm, hơi lãng phí. Nhưng Phùng Thiến Như khăng khăng mua vé giường nằm cho hắn, hắn cũng không có cách nào. Thời này, vé giường nằm mềm rất khó mua, không phải có tiền là mua được, mà phải có quan hệ với bên ngành đường sắt.
Bành Viễn Chinh cầm túi xách, dựa theo vé tìm chỗ của mình. Hắn đi tới, thấy nơi đó có bốn chỗ nằm, đã có ba người đến trước, hai nữ một nam, đang ngồi tán gẫu một cách sôi nổi.
Hai cô gái, thoạt nhìn đã nhận ra là thanh niên mới đi làm, trên người còn vương vất vẻ ngây thơ của sinh viên vừa rời ghế nhà trường. Trong đó một cô mắt ngọc mày ngài, ăn mặt hợp thời trang, tóc dài xõa ngang vai, cũng có vài phần xinh đẹp. Còn cô gái kia, bởi vì quay lưng về phía Bành Viễn Chinh, hắn không thấy rõ mặt, chỉ thấy dáng người thon thả thanh tú.
Người đàn ông kia, Bành Viễn Chinh vừa thấy, không kìm nổi muốn bật cười. Ạnh ta ăn mặc kiểu nhà giàu mới nổi, áo màu đỏ thẫm, quần jean màu xanh da trời, mang giày thể thao màu trắng. Ăn mặc không hài hòa cũng không đáng nói, anh ta còn đeo một dây chuyền vàng to, lóng lánh trên cổ, trên cổ tay còn đeo một sợi dây xích bằng vàng, kính râm to tướng, tay cầm một điện thoại di động màu đen.
Người này khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, trang phục, trang sức toát ra vẻ dung tục không chịu nổi.
Thấy người này, Bành Viễn Chinh lập tức nhớ đến Hoàng Đại Long. Hoàng Đại Long cũng ăn mặc theo kiểu nhà giàu mới nổi như thế này, nhưng y thật sự là có tiền, rất nhiều tiền. Nhưng có rất nhiều người ăn mặc theo kiểu này, trong nhà chỉ có chừng vài trăm ngàn tệ, đã thấy ai quanh mình cũng nghèo kiết xác ra rồi..
Bành Viễn Chinh cười thầm, bước tới, nhìn vào cuống vé, thấy đúng chỗ, liền khẽ cười, nói:
- Hai cô ơi, xin làm ơn nhường chỗ một chút, đây là chỗ của tôi, xin cảm ơn.
Hai cô gái gần như đồng thời quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, cô gái ngồi phía trong vừa vui mừng vừa kinh ngạc đứng dậy, sửa lại kính cận, kêu lên:
- Anh Bành! Sao lại là anh?
Bành Viễn Chinh nhìn lại, khuôn mặt tươi cười hơi đờ ra, không ngờ lại là Sơ Đan, cô sinh viên cùng trường Đại học Kinh Hoa thầm yêu hắn đã lâu. Sơ Đan cùng cấp với Phùng Thiến Như, học ngành tiếng Trung.
Bành Viễn Chinh không ngờ trên xe lửa lại gặp phải cô gái hiền lành, hơi đa sầu đa cảm, rất mơ mộng và thích làm thơ ngày xưa. Nghĩ đến còn phải trải qua bảy, tám tiếng đồng hồ ở bên cạnh cô, Bành Viễn Chinh cảm thấy hơi nhức đầu.
Hắn cũng không có ác cảm với Sơ Đan, thậm chí là có thiện cảm. Nhưng hắn không có tình cảm với cô. Hắn vốn nghĩ, sau khi hắn tốt nghiệp, hình bóng của hắn trong lòng Sơ Đan sẽ dần phai nhạt theo thời gian, không ngờ lại có cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh thầm than trong lòng, ngoài miệng lại cười nói:
- Sơ Đan? Xin chào, cô là…
Sơ Đan nhìn bóng dáng cao lớn mà tao nhã của "anh Bành" trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú càng đỏ bừng, cô hơi ngượng ngùng, ngập ngừng nói:
- Anh Bành, tôi…tôi tốt nghiệp, được điều đến Đại học Giang Bắc làm giáo sư, tôi…đi Tân An báo danh.
Bành Viễn Chinh kinh ngạc hỏi lại một câu, tuy nhiên lời vừa thốt khỏi miệng, hắn liền hối hận.
- Sơ Đan, tôi nhớ cô là người Thủ đô mà, sao lại điều đến Tân An?
Đôi mắt Sơ Đan đầy phức tạp, ngẩng lên nhìn hắn một cái, liền cúi đầu xuống, dáng vẻ rụt rè tội nghiệp, làm cho người ta động lòng thương xót.
Cô gái ăn mặc hợp thời trang nãy giờ luôn chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ căm tức, thầm nghĩ: người này sao vô tình đến vậy? Vì sao Sơ Đan muốn đến Tân An công tác, anh còn đoán không ra ư? Còn không phải vì anh là người Tân An sao!
Tuy biết rõ giữa hai người không có khả năng đến được với nhau, nhưng cô gái quật cường kia vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng!