Cao Quan


- Chào anh. Tôi là Mã Hiểu Yến, bạn của Sơ Đan, tôi học khoa tiếng Trung, anh còn nhớ tôi không?

Cô gái duyên dáng đứng dậy, nhìn Bành Viễn Chinh mỉm cười.

- Cô là…

Bành Viễn Chinh gãi gãi đầu, hắn có ấn tượng sâu sắc về Sơ Đan, nhưng đối với cô gái lúc ấy khuyến khích Sơ Đan thổ lộ tình cảm với hắn, thật sự là hắn không nhớ chút gì.

Nhưng vì lịch sự, Bành Viễn Chinh chỉ mỉm cười đưa tay ra bắt tay Mã Hiểu Yến:

- Xin chào.

Mắt Mã Hiểu Yến thoáng lóe lên, thấy Sơ Đan vẫn bối rối đứng cúi đầu, không kìm nổi kéo kéo cánh tay cô, nhẹ nhàng nói:

- Đan Đan, ngồi xuống đi, bạn đứng làm gì vậy? Anh Bành, anh ngồi đây nè!

Mã Hiểu Yến nói xong liền đứng dậy đến ngồi đối diện với người thanh niên kia.

Bành Viễn Chinh vốn định lên xe nằm nghỉ, suy xét lại mọi việc, nhưng bây giờ thì không thể rồi. Hắn thầm cười khổ, ngoài mặt thản nhiên ngồi xuống.

Sơ Đan có phần không được tự nhiên, trong lòng hơi kích động, dâng lên một cảm giác hân hoan không rõ.

Không ngờ gặp được Bành Viễn Chinh, cô gái e lệ cảm thấy đó là điềm tốt.

Mã Hiểu Yến là người Tân An, gia đình cũng thuộc loại có vai vế. Sau khi tốt nghiệp, Sơ Đan vốn định tiếp tục học lên cao học, nhưng một câu nói đùa của Mã Hiểu Yến đã chạm đúng vào tâm tư không nguôi dành cho Bành Viễn Chinh của cô.

Hôm đó Mã Hiểu Yến hỏi:

- Bạn thân, có muốn đi Tân An không? Đến Tân An công tác, biết đâu lại có thể gặp lại Bành Viễn Chinh? Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt, biết không? (1) Tôi nghe nói hắn làm ở cơ quan chính phủ Tân An, thành tích khá lắm…

Lời Mã Hiểu Yến khiến Sơ Đan động tâm, với sự trợ giúp của Mã Hiểu Yến, cô và Mã Hiểu Yến cùng đăng ký đến đại học Giang Bắc, người người công tác ở thư viện, một người làm giảng viên.

Hai người lên xe đi Tân An báo danh, lại tình cờ gặp Bành Viễn Chinh, đây chẳng lẽ là…ý trời?

Đừng nói Sơ Đan thật sự vui mừng, ngay cả Mã Hiểu Yến cũng cho rằng đó là hữu duyên.

Mã Hiểu Yến chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh, lại chỉ người thanh niên bên cạnh mình, cười nói:

- Anh Bành, đây là anh họ tôi, Hồ Cương.

Người thanh niên tên Hồ Cương kia, ngay từ đầu vẫn ngạo nghễ ngồi đó, lạnh lùng nhìn Bành Viễn Chinh, trong mắt lóe lên vẻ ác cảm và coi thường.

Y là anh họ của Mã Hiểu Yến, từ Tân An lên Thủ đô có việc, gặp lúc Mã Hiểu Yến và Sơ Đan đi Tân An, cũng cùng đi.

Nhìn thấy Sơ Đan, y liền để ý. Cô gái này tuy không phải quốc sắc thiên hương, nhưng mặt mày thanh tú, dịu dàng e lệ, toát ra vẻ nhũn nhặn của một trí thức, lại có phần giống Lâm Đại Ngọc trong phim truyền hình, làm cho người ta vừa yêu, lại vừa thương.

Hồ Cương suy tính, tìm cách "tăng cường giao lưu" với Sơ Đan trên đường, sau đó khi đến Tân An sẽ triển khai tấn công mạnh mẽ, không ngờ nửa đường lại xuất hiện một người khách không mời mà tới, lại là đối tượng Sơ Đan thầm yêu! Nghe nói cô gái này đi Tân An cũng vì tên Bành Viễn Chinh này.

Hồ Cương chưa hẳn là ghen ghét, nhưng cảm thấy khó chịu.

- Xin chào.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, nhìn Hồ Cương gật đầu.

Hồ Cương nhướng mày, thản nhiên hỏi:

- Anh cũng là người Tân An sao? Không biết công tác ở đâu?

- Ha ha, tôi công tác ở cơ quan chính phủ thị trấn Vân Thủy.

- Thị trấn Vân Thủy?

Hồ Cương ngạc nhiên, liếc nhìn Mã Hiểu Yến một cái, vẻ coi thường trong mắt càng đậm.

- Thật là trùng hợp, tôi cũng ở thị trấn Vân Thủy!

Hồ Cương phá lên cười ha hả:

- Tôi và các lãnh đạo thị trấn của anh rất thân.

Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt mỉm cười. Từ cách ăn mặc và đi xe lửa giường nằm mềm, hắn đại khái đoán ra, hẳn Hồ Cương là con của một ông chủ doanh nghiệp nào đó. Người nghèo sao dám mua vé giường nằm?

Tuy hắn nổi tiếng ở Tân An, nhưng chủ yếu chỉ trong câc cơ quan Đảng và chính quyền, bên ngoài không phải ai cũng biết. Ít ra Hồ Cương không hề biết hắn.

Mà nhà Hồ Cương, về tiền tài và thế lực đều rất lớn, thuộc loại hàng đầu thị trấn Vân Thủy và quận Tân An. Nghe nói Bành Viễn Chinh công tác ở thị trấn, trong lòng Hồ Cương có một cảm giác cao cao tại thượng ưu việt hơn người. Y nghĩ, Bành Viễn Chinh mới tốt nghiệp đại học hơn một năm, chỉ là cán bộ bình thường trong chính quyền thị trấn Vân Thủy, mà cho dù là lãnh đạo, y cũng không coi là gì.

Nhưng Mã Hiểu Yến đã nghe nói Bành Viễn Chinh là Trưởng phòng ở Ban Tuyên giáo Thành ủy, chuyển đến thị trấn Vân Thủy, ắt hẳn cũng không phải là cán sự bình thường, ít ra phải là cán bộ lãnh đạo, dù là nhỏ.

- Anh không công tác ở Ban Tuyên giáo nữa sao? Tết âm lịch vừa rồi, tôi có đọc bài phóng sự chuyên đề của anh trên báo.

Mã Hiểu Yến khẽ cười:

- Sao đột nhiên anh lại chuyển đến thị trấn thế?

Bành Viễn Chinh cười cười, còn chưa kịp trả lời, Hồ Cương liền thản nhiên chen vào một câu:

- Chắc chắn là phạm sai lầm, mới bị "sung quân" từ Thành ủy xuống thị trấn! Nhưng mà đừng lo, tôi rất quen thân các lãnh đạo thị trấn, về đến nơi tôi sẽ nói giúp cho anh một tiếng!

- Ồ? Anh biết lãnh đạo nào của thị trấn?

Bành Viễn Chinh cười một cách thú vị.

- Hách Kiến Niên, Lý Tuyết Yến, Cổ Lượng, Chử Lượng…

Hồ Cương ngạo nghễ kể ra một lượt mấy cái tên, vỗ vỗ ngực nói:

- Không có lãnh đạo nào của thị trấn mà tôi không biết!

Bành Viễn Chinh chợt mỉm cười, hỏi:

- Vậy anh có biết tôi không?

- Anh?

Hồ Cương lại nhướng mày:

- Chờ sau này anh làm lãnh đạo thị trấn, đương nhiên tôi sẽ biết anh!

Hồ Cương vốn muốn nói:

- Anh thì tính làm cái gì?

Nhưng nghĩ đến mặt mũi Sơ Đan và Mã Hiểu Yến, liền đổi thành một câu giễu cợt, rồi lại tiếp:

- Ha ha, thị trấn các anh cũng có tiền đấy chứ, đi công tác đều nằm giường nằm, chà chà, bây giờ khắp nơi đều tham ô!

Bành Viễn Chinh liếc nhìn y một cái, khóe miệng hơi nhếch lên một cách lãnh đạm.

Cái loại nhà giàu mới nổi không có đầu óc, vừa nông cạn lại vừa kiêu ngạo, ngông cuồng như thế này, Bành Viễn Chinh không muốn chấp nhặt làm gì, cười nhạt một tiếng, không thèm để ý đến Hồ Cương nữa, lấy một tờ báo trong túi xách ra xem.



Đoàn tàu chậm rãi tiến về phía trước.

Sơ Đan gọt vỏ một quả táo, đưa cho Bành Viễn Chinh:

- Anh ăn táo đi.

- Cảm ơn.

Bành Viễn Chinh vốn định từ chối, nhưng thấy bộ dạng nhu mì, e lệ của Sơ Đan thì không đành lòng, bèn nhận lấy. Hắn vừa cắn một miếng, Sơ Đan liền đứng dậy:

- Tôi lên gường trên, anh nằm xuống nghỉ ngơi đi.

Bành Viễn Chinh chưa kịp nói gì, Mã Hiểu Yến bất mãn lườm Sơ Đan một cái, sẵng giọng nói:

- Đan Đan, nghỉ ngơi cái gì chứ? Cậu cứ ngồi đó. Anh Banh, nếu anh thật sự muốn nghỉ ngơi, lên tầng trên mà nằm! Dù sao cũng là nam giới, phải có phong độ một chút!

Bành Viễn Chinh cười khổ:

- Không cần nghỉ ngơi đâu, mấy tiếng nữa là tới rồi. Sơ Đan, cô ngồi đi.

Lúc này Sơ Đan mơi đỏ mặt ngồi xuống.

Thật ra cô muốn trò chuyện với Bành Viễn Chinh, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, trong lòng cứ cuống lên.

Mã Hiểu Yến thấy bộ dáng cô như vậy, nháy mắt với cô một cái, cười hì hì nói:

- Thời gian còn sớm, hay là chúng ta đến toa ăn, ăn chút gì đi? Anh họ, anh phải đãi khách.

Hồ Cương đĩnh đạc đứng dậy:

- Đương nhiên rồi, đi thôi.

Bành Viễn Chinh không muốn đi, nhưng không cưỡng lại được sự lôi kéo của Mã Hiểu Yến, đành cùng đi.

Bởi vì mới mười giờ sáng, người đến toa ăn dùng bữa cũng không nhiều. Trên thực tế, toa ăn cũng chưa chuẩn bị xong cơm canh. Nguồn: https://truyenfull.vn

Tuy nhiên tiền có thể mua tiên cũng được, Hồ Cương nhiều tiền thế lớn, gọi mấy chai bia, mấy túi lớn thịt đóng gói, jăm-bông, rau cải linh tinh, bốn người liền ngồi xuống ghế.

Bành Viễn Chinh đặt túi xách của mình ở dưới chân.

Hồ Cương nhíu mày cười nhạo:

- Chú em này, cái túi cũ kỹ của chú có gì quý giá hay sao? Ném trong toa cũng không ai trộm đâu! Túi của tôi còn có không ít tiền mặt, cũng vứt trong toa!

Khóe miệng Bành Viễn Chinh nhếch lên, thằng nhãi này một mực khiêu khích, toàn dùng lời lẽ nhạo báng, hắn rất khó chịu, nhưng nể mặt Sơ Đan và Mã Hiểu Yến, không muốn chấp nhặt, kìm chế cơn tức, nói:

- Ha ha, đồ quý giá thì không có, nhưng cũng không thể để mất.

Trong túi xách của Bành Viễn Chinh, ngoài cái điện thoại di động, chỉ có đồ ăn và quà do Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như cho hắn, nhưng đối với hắn, đó là những vật quý giá, không thể đo đếm bằng tiền được.

Sơ Đan cảm thấy buồn bực, ngay từ đầu, cô không tiện phản ứng, bởi vì công tác của cô là do người nhà họ Hồ giúp đỡ, cô người ta ân tình. Nhưng ân tình thì ân tình, thấy Hồ Cương cứ mãi châm chọc khiêu khích Bành Viễn Chinh, trong lòng cô không khỏi tức giận.

Cô nhìn Bành Viễn Chinh, dịu dàng nói:

- Anh Bành, thật ra tôi không đói đâu, hay là chúng ta trở về đi?

Mã Hiểu Yến biết vì sao anh họ mình cứ luôn chĩa mũi dùi vào Bành Viễn Chinh, vội cười giảng hòa:

- Anh họ, anh làm cái gì vậy? Không ngăn được cái miệng anh à?

Hồ Cương cười ha hả:

- Tôi chỉ đùa tí thôi. Chú em, không giận vì câu nói đùa của tôi chứ? Thôi, uống rượu, uống rượu đi!

- Không sao.

Bành Viễn Chinh nhìn Sơ Đan cười cười, rồi ngồi xuống. Mặc dù trong lòng hắn, cảm thấy hết sức chán ghét Hồ Cương, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh và ôn hòa.

Mã Hiểu Yến liếc nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt thoáng hiện bẻ tán thưởng. Chưa nói tới gì khác, chỉ bằng vào sự kìm chế và khí độ này, đủ biết Bành Viễn Chinh không phải tầm thường, loại công tử bột như Hồ Cương còn xa mới so được với hắn.

Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện gẫu, chủ yếu là Hồ Cương và Mã Hiểu Yến "tung hứng", Sơ Đan và Bành Viễn Chinh chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng hưởng ứng lời kêu gọi của hai người, nâng ly nhấp một ngụm bia.

Không bao lâu, chợt bên cạnh Bành Viễn Chinh vang lên tiếng chuông máy nhắn tin.

Bành Viễn Chinh lấy máy ra, thấy là Lý Tuyết Yến nhắn: Tiêu Quân đến, chủ yếu khảo sát khu công nghiệp, thuận tiện trả lời ngay.

Bành Viễn Chinh nhướng mày, Tiêu Quân đến khu công nghiệp là do hắn ngầm thúc đẩy, đương nhiên hắn cũng không ngạc nhiên.

Hồ Cương cười ngạo mạn, cầm điện thoại di động của mình đang đặt trên bàn ăn đưa tới:

- Nếu có việc gấp, dùng điện thoại của tôi mà trả lời!

(1) Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: Lâu đài ở gần mặt nước, thì được ngắm trăng trước tiên. Đây vốn là một câu thơ, sau dùng làm thành ngữ.

Ý của câu này thường dùng để ví với việc ở gần thì dễ được ưu tiên, cũng dùng để chỉ người lợi dụng địa vị của mình mà có được lợi ích ưu tiên nào đó.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thanh dạ lục" của Du Văn Báo.

Phạm Trọng Yêm là nhà chính trị và nhà văn nổi tiếng thời Bắc Tống. Thuở nhỏ gia đình ông nghèo khó, nhưng do chăm chỉ học tập nên kiến thức uyên bác. Về sau, ông được cử giữ các chức vụ Hữu tư giám, Tri châu, Tham tri chính sự v v. Ông đã lưu lại trên lầu Nhạc Dương câu nói bất hủ :"Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, Hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc " (Lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ).

Phạm Trọng Yêm là người chính trực, khiêm tốn, ông đối xử bình đẳng với mọi người, nhất là về mặt tuyển dụng nhân tài. Trong thời gian giữ chức tri phủ Hàng Châu, ông thường xuyên quan tâm và giúp đỡ các quan văn võ, có khá nhiều người do đó họ đã phát huy được tài năng của mình, nên họ đều biết ơn và tôn trọng ông. Nhưng có một vị quan tuần kiểm tên là Tô Lân do làm việc tại một huyện lỵ cách xa Tô Châu, còn chưa được Phạm Trọng Yêm để ý tới.

Một hôm, Tô Lân nhân tình cờ gặp Phạm Trọng Yêm, mới viết một bài thơ trình lên, trong bài thơ có hai câu: "Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt. Hướng dương hoa mộc dị tri xuân" (Gần làn nước trong, lâu đài trước tiên được ánh trăng, hướng hơi dương ấm, cây cỏ sớm biết xuân về).

Tô Lân muốn nói lên một sự thực là ai gần Phạm Trọng Yêm thì sẽ được ông ta cất nhắc, còn những người ở xa thì không được ông chú ý đến. Phạm Trọng Yêm đọc xong bài thơ đã cất nhắc Tô Lân lên một chức vụ hợp với năng lực của ông.

Trong tổng thể kiến trúc đền Ngọc Sơn trên đảo Ngọc của hồ Hoàn Kiếm có Đắc Nguyệt lâu, còn gọi là lầu Đắc Nguyệt, tên lấy ý từ câu thơ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui