Sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh không về Ủy ban nhân dân thị trấn mà đi thẳng lên quận. Trước đó hắn gọi điện đến Ủy ban nhân dân thị trấn, Lý Tuyết Yến nói, Bí thư Tần và Chủ tịch quận Cố đều muốn gặp hắn nói chuyện.
Có điều, đó là thông báo của văn phòng Quận ủy và cả văn phòng Ủy ban nhân dân quận, nghĩa là hai vị lãnh đạo Đảng - chính quyền, không nói chuyện cùng một lúc với hắn. Có lẽ, đó chỉ là tình cờ; nhưng có khả năng cao hơn, là Tần Phượng và Cố Khải Minh đều có mục đích riêng.
Trên đường đi, Bành Viễn Chinh quyết định đến chỗ Cố Khải Minh trước, xong mới đến gặp Tần Phượng.
Vào đến khu văn phòng của Ủy ban nhân dân quận, hắn không đến thẳng văn phòng của Cố Khải Minh, mà đến chỗ Mạc Xuất Hải trước.
Mạc Xuất Hải đang giao cho mấy trưởng phòng tổ chức hội nghị, thấy Bành Viễn Chinh, liền cười nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu chờ một chút, tôi sắp xếp công tác, ba phút nữa cậu quay lại nhé!
Bành Viễn Chinh cười, lui ra ngoài, đứng hút thuốc, "sửa sang" lại ý nghĩ của mình, một lát sau lại đến văn phòng của Mạc Xuất Hải.
Mạc Xuất Hải thân thiết vỗ vai hắn:
- Đồng chí Viễn Chinh, mời ngồi. Uống trà?
- Không cần, Chủ nhiệm Mạc, không cần khách khí, nếu tôi muốn uống, tự tới rót là được.
Hai người coi như người quen, Bành Viễn Chinh cũng không khách sáo với Mạc Xuất Hải.
- À, Chủ nhiệm Mạc, Chủ tịch quận Cố tìm tôi có phải…
Bành Viễn Chinh thật ra đã đoán được đại khái, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Công tác tuyên truyền tôi đã liên hệ xong với báo và đài truyền hình, bản thảo cũng đã soạn xong, ước chừng cuối tuần là có thể báo cáo lên lãnh đạo.
- Viễn Chinh này, chuyện đó không cần vội. Đừng sốt ruột.
Mạc Xuất Hải nói.
Bành Viễn Chinh oán thầm, thầm nghĩ: Giờ này còn không sốt ruột? Thật sự là lưỡi quan không xương, nhiều đường lắt léo mà, muốn nói như thế nào cũng được! (sic!)
- Không phải quận muốn tranh thủ làm nhanh sao?
Bành Viễn Chinh thừa hiểu nhưng giả bộ hồ đồ.
- Tranh thủ đương nhiên phải tranh thủ rồi, nhưng cũng không thể gấp gáp quá. Lần này Chủ tịch quận Cố gọi cậu đến, chủ yếu là vì chuyện thị trấn Vân Thủy các cậu hợp tác với tập đoàn Tin Kiệt. Cậu cứ ngồi đây chờ một lát đi đã, lãnh đạo đang có khách.
Mạc Xuất Hải giơ ngón tay cái với Bành Viễn Chinh:
- Chú em, tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu, cậu không chỉ viết lách giỏi mà còn làm rất tốt!
Nhậm chức ở thị trấn Vân Thủy chưa đến nửa năm, đã bắt tay thực hiện hai dự án khá lớn, dự án cải tạo phố buôn bán sắp khởi công, lại cùng hợp tác với tập đoàn Tin Kiệt. Rõ ràng là phải chúc mừng cậu.
- Chủ nhiệm Mạc, đừng chê cười tôi. Dự án phố buôn bán chỉ là dự án nhỏ, còn hợp tác với tập đoàn Tin Kiệt, chỉ mới là ý định hợp tác, liệu có thể thành công hay không, còn chưa nói chắc được.
Mắt Bành Viễn Chinh lóe sáng, khẽ cười.
Khóe miệng Mạc Xuất Hải nhếch lên thành một nét cười cổ quái, giơ tay chỉ Bành Viễn Chinh:
- Đồng chí Viễn Chinh, đừng có khiêm tốn! Dự án nhỏ ư? Chỉ cải tạo khu phố đương nhiên là dự án nhỏ, nhưng tôi đã xem qua bản kế hoạch và phương án hoạt động của doanh nghiệp. Đó không chỉ là vấn đề cải tạo đường phố, mà còn bao gồm việc xây dựng nhà và xây dựng cơ sở công cộng! Mỗi giai đoạn, công trình cần số vốn đầu tư 5 triệu tệ, tính tổng cộng lại, vốn đầu tư vượt quá 30 triệu, như vậy gọi là dự án nhỏ sao?
Về phần dự án hợp tác với tập đoàn Tin Kiệt, lên tới hàng trăm triệu vốn đầu tư, dự án rất lớn, đừng nói thị trấn Vân Thủy các cậu, đối với quận và thành phố cũng là dự án rất lớn. Nếu dự án hoàn thành, sẽ làm tăng giá trị sản lượng công nghiệp và thu nhập tài chính của quận. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lãnh đạo thành phố rất coi trọng hai dự án này. Hôm qua, Chủ tịch thành phố Tiêu đã ra chỉ thị quan trọng, yêu cầu quận triệt để ủng hộ cậu hoàn thành dự án này, cố gắng trong thời gian ngắn nhất, tiến vào giai đoạn thực hiện.
Mạc Xuất Hải hạ giọng, cười ha hả:
- Hôm qua, Chủ tịch quận nói với tôi, đồng chí Tiểu Bành chỉ cần làm thành công công trình này, sẽ là "công thần" của quận! Thành tích như vậy, tương lai tổ chức chắc chắn sẽ suy xét kỹ càng, đồng chí Viễn Chinh, cố gắng lên!
Bành Viễn Chinh cười cười, không nói gì.
Thực tế đúng như vậy, chỉ cần dự án được hoàn thành, hắn sẽ có thành tích rất xuất sắc, được ghi tên một cách vẻ vang vào lịch sử phát triển của thị trấn Vân Thủy. Ai cũng có thể hiểu được chuyện này, không cần Mạc Xuất Hải phải nói ra.
Nhưng hôm nay Mạc Xuất Hải nói như vậy, hiển nhiên là được Cố Khải Minh mớm lời.
Hắn ngồi hơn nửa giờ ở văn phòng Mạc Xuất Hải, thì Cố Khải Minh gọi điện thoại tới.
- Đồng chí Viễn Chinh, Chủ tịch gọi cậu kìa!
Mạc Xuất Hải gác điện thoại, cười nói.
- Được, Chủ nhiệm Mạc, tôi đi báo cáo công tác với lãnh đạo.
Bành Viễn Chinh đứng dậy cười, nói xong liền đi về phía văn phòng của Cố Khải Minh.
Văn phòng Cố Khải Minh để cửa mở, Bành Viễn Chinh bèn đi thẳng vào:
- Chủ tịch quận Cố!
Bành Viễn Chinh quay lại đóng cửa, rồi tới ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng.
- Đồng chí Viễn Chinh, hôm qua Chủ tịch thành phố Tiêu đến khảo sát điều tra, Hoàng Bách Thừa của tập đoàn Tin Kiệt cũng cùng đi. Nghe nói cậu và tập đoàn Tin Kiệt định làm một dự án, họ muốn nhắm vào khu công nghiệp của thị trấn sao?
Cố Khải Minh hỏi dò, thái độ rất nghiêm túc.
Ông ta hỏi như vậy, là muốn Bành Viễn Chinh nói thật rõ ràng về vụ này.
- Chủ tịch quận Cố, đúng là như vậy, tôi chưa kịp báo cáo với lãnh đạo quận, bởi vì ý tưởng chưa được hoàn thiện.
Bành Viễn Chinh khẽ cười.
- Cậu không cần giở trò vòng vo với tôi, đi thẳng vào vấn đề, nói điểm mấu chốt!
Cố Khải Minh trầm giọng nói.
- Là như thế này, trước khi tôi nhận chức, thị trấn Vân Thủy có xây dựng một khu công nghiệp, đầu tư không nhỏ, nhưng bởi vì quy hoạch xây dựng thiếu chặt chẽ và chu đáo, cho nên công trình xây dựng xong mà không có xí nghiệp vào đặt cơ sở sản xuất, khu đó không được sử dụng, gây lãng phí rất lớn.
Cố Khải Minh gật đầu:
- Đó là Hách Kiến Niên làm vớ vẩn! Đầu tư nhiều tiền như vậy, chỉ để phô trương một cách hình thức!
Bành Viễn Chinh thầm nhủ: bây giờ thì ông mới nói kiểu vuốt đuôi thế này, lúc Hách Kiến Niên bắt tay vào làm, không có quận phê chuẩn, công trình đó có thể hoàn thành không?
- Chủ tịch quận Cố, sau khi tôi đến nhận chức, thấy khu công nghiệp bỏ không, đã có ý định thu hút đầu tư để khỏi lãng phí. Tình cờ tôi nghe nói Tập đoàn Tin Kiệt muốn chấn chỉnh và xây dựng mới cơ sở sản xuất, cho nên tôi đưa chuyện này ra nói với Hoàng Đại Long. Sau đó, tôi lại gặp Chủ tịch Hội đồng quản trị Hoàng nói chuyện. Họ bước đầu đồng ý suy xét, nhưng cần một số chính sách ưu đãi và hỗ trợ.
Bành Viễn Chinh cười nhìn Cố Khải Minh:
- Nếu muốn tiến vào giai đoạn hợp tác thật sự, vẫn cần sự ủng hộ mạnh mẽ của lãnh đạo quận!
Cố Khải Minh trầm ngâm, chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, đối với dự án này cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm?
Bành Viễn Chinh trong lòng biết rõ ràng, nhưng giả vờ suy nghĩ một chút, rồi mới nói một cách nghiêm túc:
- Chủ tịch quận, nói một cách ngay thật, cho rằng nắm chắc mười phần là nói quá. Tôi và Hoàng Đại Long quan hệ không tệ, nhưng lãnh đạo cũng biết đấy, một dự án đầu tư quá lớn như vậy, không thể chỉ dựa vào quan hệ cá nhân để thúc đẩy.
Cố Khải Minh ừ một tiếng, gật đầu:
- Đó là đương nhiên, cho nên tôi mới hỏi cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm.
- Chủ tịch quận Cố, tôi cảm thấy, thị trấn chúng tôi có ưu thế khá rõ ràng. Khu công nghiệp gần quốc lộ, tỉnh lộ, đồng thời đường cao tốc Tân An cũng đang được khởi công… Với những yếu tố như vậy, Tập đoàn Tin Kiệt đã suy xét đầy đủ. Nếu quận lại có chính sách hỗ trợ, dự án này sẽ thuận buồm xuôi gió ngay.
Nói tới đây, Bành Viễn Chinh nhìn Cố Khải Minh mỉm cười.
Cố Khải Minh cười ha hả, chỉ vào Bành Viễn Chinh:
- Cậu thật là tinh quái! Nói như vậy là cậu có nắm chắc! Tốt lắm, nếu cậu đã nắm chắc như vậy, tôi cũng xin bày tỏ thái độ. Ủy ban nhân dân quận lập tức thành lập tổ lãnh đạo công tác, tôi và những người đứng đầu các ban ngành cùng tham gia. Cậu mau nói chuyện với Hoàng Bách Thừa, cứ mạnh dạn trao đổi, họ có yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng, đều có thể đáp ứng!
- Cậu cần ngành nào phối hợp, ngành đó phải đi đầu, cần người có người, cần tiền, có tiền! Chỉ cần có thể thúc đẩy dự án này, đồng chí Viễn Chinh, cho dù tôi, Chủ tịch quận này phải làm cán sự chạy việc cho cậu, tôi cũng cam tâm tình nguyện!
Giọng Cố Khải Minh rổn rảng hùng hồn, thái độ kiên quyết.
- Cám ơn lãnh đạo ủng hộ.
Bành Viễn Chinh ngoài miệng nói lời cảm tạ, trong lòng lại cười thầm.
Một dự án lớn như vậy, nếu có thể thành hiện thực, sẽ là một thành tích thật sự đối với Cố Khải Minh. Trong thời điểm mấu chốt tranh đoạt vị trí Bí thư Quận ủy, thành tích này đương nhiên có vai trò rất quan trọng.
- Được, cứ như vậy đi! Cậu đi chuẩn bị đi. Trước mắt, cậu không cần phải làm gì khác, cứ theo sát dự án này cho tôi. Đồng chí Viễn Chinh, dự án này có ý nghĩa trọng đại đối với thị trấn Vân Thủy, cả đối với sự phát triển của quận Tân An, tôi hy vọng cậu có thể nhanh chóng thực hiện, một khi thành công, cậu chính là "đại công thần" có công đẩy mạnh phát triển toàn quận! Quận sẽ ghi công của cậu!
Cố Khải Minh lại nói thêm đầy thâm ý:
- Năng lực công tác và công trạng của cậu, tổ chức sẽ suy xét cẩn thận!
Bành Viễn Chinh toát mồ hôi, thầm nghĩ, có cần phải nói toạc móng heo ra như vậy không chứ?
- Cảm ơn lãnh đạo, tôi hiểu rồi.
Nói xong, Bành Viễn Chinh đứng dậy bước đi.