Ăn cơm trưa xong, Bành Viễn Chinh nằm nghỉ một lát, chuẩn bị ba giờ chiều đến tập đoàn Tin Kiệt bàn chuyện hợp tác với Hoàng Bách Thừa.
Một chiếc Audi màu đen dừng lại trước cổng Ủy ban nhân dân thị trấn, Mã Hiểu Yến ăn mặc hợp thời trang và Sơ Đan giản dị trang nhã cùng bước xuống xe, đi về phía tòa nhà cơ quan.
Khuôn mặt thanh tú của Sơ Đan hơi ngượng ngùng, bước chân cũng hơi ngập ngừng.
- Đan Đan, cô có thật sự muốn đi không? Rốt cuộc cô có muốn được ở bên Bành sư huynh hay không nào? Nếu cô không muốn, để tôi thay cô vậy nhé?
Mã Hiểu Yến nửa thật nửa giả sẵng giọng nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Đan càng thêm đỏ, cô ngập ngừng nói:
- Yến à, chúng ta đến như vậy có đường đột quá không? Có thể làm anh ấy phản cảm không?
- Phản cái gì mà phản? Chúng ta là bạn học cùng trường với Bành sư huynh, là học muội của anh ấy, rốt cuộc cô sợ cái gì? Nếu không thì như vậy đi, Đan Đan, cậu coi như là đi theo giúp tớ, để tớ gặp Bành sư huynh nhé?
Mã Hiểu Yến ngoài miệng là đùa vui, đôi mắt lại lóe lên tia sáng khác thường.
Trải qua một buổi tối trằn trọc suy nghĩ, cô quyết định sẽ hết lòng giúp đỡ người bạn thân Sơ Đan đạt thành tâm nguyện, còn tình cảm chớm nở của mình thì chôn dấu đi. Đương nhiên nếu Sơ Đan và Bành Viễn Chinh thật sự không có duyên phận, cô cũng không cần phải nhường.
Theo suy nghĩ của Mã Hiểu Yến, chuyện của Sơ Đan rất đơn giản. Tình ý của Sơ Đan dành cho Bành Viễn Chinh, hắn không phải không biết. Người ta thân gái dặm trường từ nơi xa đến Tân An vì hắn, hắn không thể không để ý tới người ta!
Qua thời gian dài tiếp xúc, có thể Bành Viễn Chinh sẽ động tâm. Nhưng nếu Bành Viễn Chinh thật sự không động lòng, thì xem như hắn và Sơ Đan không có duyên. Đến lúc đó, Sơ Đan cũng nên từ bỏ hy vọng.
Sơ Đan cắn răng đi theo Mã Hiểu Yến.
Hai cô gái xinh đẹp xuất hiện, khiến một số cán bộ thị trấn chú ý.
Trên hành lang lầu một, Điền Minh cười hì hì nói:
- Chị Tân Hoa, chị mau đến xem, có hai người đẹp đến cơ quan thị trấn!
Lý Tân Hoa từ văn phòng đi ra, liếc nhìn Sơ Đan và Mã Hiểu Yến, hơi nhướng mày lên, ngạc nhiên hỏi:
- Hình như không phải người ở thị trấn?
- Chắc chắn không phải rồi. Phong cách sang trọng, chắc chắn là ở thành phố tới.
Lý Tân Hoa liếc nhìn Điền Minh, cười hì hì:
- Sao, Điền Minh, động lòng rồi à?
Trong lúc hai người nói chuyện, Mã Hiểu Yến và Sơ Đan đã lên cầu thang lên lầu. Mã Hiểu Yến khuôn mặt rạng rỡ, nhìn Điền Minh hỏi:
- Xin chào, cho tôi hỏi, Bành Viễn Chinh có ở đây không ạ?
Điền Minh ngẩn ra, chưa kịp trả lời, Lý Tân Hoa từ phía sau bước tới, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Mã Hiểu Yến và Sơ Đan, cười nói:
- Hai cô tìm Chủ tịch thị trấn Bành?
Mã Hiểu Yến tươi cười:
- Đúng vậy, chúng tôi tìm anh ấy.
- Hai người là…
Lý Tân Hoa thuận miệng hỏi, trong lòng thầm đoán, chẳng lẽ hai cô này là bạn gái của Chủ tịch thị trấn Bành? Thật là xinh đẹp! Dáng người, diện mạo, khí chất đều hơn người.
Mã Hiểu Yến định tự giới thiệu, nhưng chợt nghĩ, tại sao mình phải nói với cô ta chứ? Cô hơi mất hứng, thản nhiên nói:
- Tôi muốn hỏi, Bành Viễn Chinh có ở đây không?
- Có.
Lý Tân Hoa đáp, không dám thất lễ, nếu chẳng may đây là bạn gái của Chủ tịch thị trấn Bành, e là mình lại phạm sai lầm.
Lý Tân Hoa lại tiếp:
- Lãnh đạo của chúng tôi đang nghỉ trưa. Điền Minh, cậu đi gọi lãnh đạo đi!
- Được.
Điền Minh lại liếc nhìn Mã Hiểu Yến và Sơ Đan một cái, rồi đi về phía phòng làm việc kiêm phòng ngủ của Bành Viễn Chinh. Mã Hiểu Yến và Sơ Đan theo sau.
Bành Viễn Chinh mơ mơ màng màng mới vừa ngủ, đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa, hơi mất hứng, trấn tĩnh nói:
- Ai vậy?
Điền Minh lúng túng xoa tay, vừa định lên tiếng, thình lình cô gái ăn mặc hợp thời trang kia cười khanh khách gọi to:
- Bành sư huynh, tôi và Sơ Đan đến đây!
Giọng Mã Hiểu Yến hơi lanh lảnh, tiếng gọi hơi lớn của cô khiến các cán bộ trên lầu một đều nghe. Thi Bình từ văn phòng đi ra, thấy hai cô gái đứng trước cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, máu ngồi lê đôi mách chợt nổi lên, đi tới trước mặt Lý Tân Hoa, hạ giọng hỏi:
- Đồng chí Tân Hoa, hai cô kia đến có việc gì?
Lý Tân Hoa nhìn Mã Hiểu Yến và Sơ Đan bên kia, mỉm cười khẽ nói:
- Chủ tịch thị trấn Thi, tôi cũng không rõ, tuy nhiên họ tới tìm Chủ tịch thị trấn Bành, chắc là người quen.
- À.
Thi Bình che miệng cười:
- Tôi thấy tám phần là bạn gái của Chủ tịch thị trấn Bành. Tôi đã nói, lãnh đạo của chúng ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại tốt nghiệp đại học danh tiếng, sao lai không có bạn gái được? Ha ha, lúc thì không thấy cô nào, lúc lại xuất hiện một lúc hai nàng!
Lý Tuyết Yến cũng nghe được động tĩnh, đẩy cửa đi ra nhìn thấy Mã Hiểu Yến và Sơ Đan, lập tức giật mình, lòng chợt nảy ra vài phần cảnh giác.
Bành Viễn Chinh nghe ra giọng Mã Hiểu Yến, nhíu mày mặc quần áo, ra mở cửa, cười gượng nói:
- Hiểu Yến, Sơ Đan, sao hai người lại đến đây?
Mã Hiểu Yến kéo tay Sơ Đan đi tới, cười hì hì:
- Sao, chúng tôi không thể tới thăm anh à? Vào đây, Đan Đan!
Mã Hiểu Yến và Sơ Đan vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, cửa phòng đóng sập lại, Lý Tuyết Yến biến sắc, lập tức cảm thấy lòng nặng trĩu.
Lý Tuyết Yến dựa lưng vào cửa phòng làm việc, nghe rõ ràng tiếng cười duyên khanh khách của con gái bên kia, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng không nói nên lời là mùi vị gì.
Hơn 1giờ 30 chiều, cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh mở ra, Bành Viễn Chinh, Mã Hiểu Yến và Sơ Đan cùng đi ra, sóng vai cười cười nói nói, đi về phía cầu thang.
Lý Tuyết Yến đẩy cửa ra, đứng trước cửa, thản nhiên hỏi:
- Viễn Chinh, anh đến tập đoàn Tin Kiệt đấy à?
- Ừ. À, Tuyết Yến này, giới thiệu với cô một chút, hai cô này là học muội của tôi ở Đại học Kinh Hoa, đến Đại học Giang Bắc công tác, đây là Sơ Đan, đây là Mã Hiểu Yến, đều học khoa tiếng Trung.
Hiểu Yến, Sơ Đan, đây là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn chúng tôi, Lý Tuyết Yến.
Bành Viễn Chinh hơi do dự, vẫn giới thiệu ba cô gái với nhau.
Nghe Bành Viễn Chinh giới thiệu, Lý Tuyết Yến như trút được một gánh nặng. Cô rất hiểu Bành Viễn Chinh, nếu đúng là bạn gái của hắn, chắc chắn hắn sẽ không nói là học muội.
Lập tức vẻ tươi cười trên khuôn mặt Lý Tuyết Yến càng nồng đậm, chủ động giơ tay ra với Sơ Đan:
- Xin chào.
Sơ Đan đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Xin chào Bí thư Lý. - .
Mã Hiểu Yến nhìn Lý Tuyết Yến trên xuống dưới, đánh giá cô, thấy đối phương xinh đẹp, phong cách điềm tĩnh, ôn hòa, trang phục đúng mực, hiển nhiên là nữ lãnh đạo trong quan trường, không khỏi cảnh giác, không bắt tay Lý Tuyết Yến, chỉ mỉm cười, gật đầu.
Bằng trực giác của phụ nữ, Mã Hiểu Yến cảm thấy nữ cán bộ trước mắt này không chỉ có quan hệ đồng nghiệp đơn thuần với Bành Viễn Chinh. Là người nhạy cảm và tinh tế, cô đọc được sự biến đổi mạnh mẽ của cảm xúc trong đôi mắt Lý Tuyết Yến.
…
Bành Viễn Chinh tiện đường lên thành phố, đưa Mã Hiểu Yến và Sơ Đan cùng đi.
Hai mỹ nữ như hoa như ngọc cùng Chủ tịch thị trấn Bành lên xe đi rồi, trong cơ quan Ủy ban nhân dân thị trấn như nổ tung. Rất nhiều cán bộ ló đầu ra khỏi phòng làm việc, hưng phấn bàn tán xôn xao.
- Mọi người đoán xem, trong hai mỹ nữ này, ai là bạn gái của Chủ tịch thị trấn Bành?
- Tôi đoán là cái cô đeo kính cận, rất xinh đẹp lại rất điềm đạm nho nhã, rất giống Lâm Đại Ngọc trong phim Hồng Lâu Mộng.
- Sai rồi! Tôi nghĩ là cái cô cao gầy, ăn mặc hợp thời trang kia, nhìn dáng người và khuôn mặt cứ y như diễn viên điện ảnh!
- Ô, không phải là cả hai đấy chứ?
Vài người cười ồ lên.
Thi Bình bước tới, mặt nghiêm lại trách cứ:
- Mau về chỗ làm việc! Đừng có bàn tán sau lưng lãnh đạo!
Mọi người lập tức giải tán.
…
Hai giờ chiều, đa số lãnh đạo thị trấn đều đi khỏi.
Bành Viễn Chinh lên thành phố bàn chuyện hợp tác với Hoàng Bách Thừa, ông chủ tập đoàn Tin Kiệt. Lý Tuyết Yến có việc, trở về nhà. Cổ Lượng và Hoàng Hà bận liên hệ phối hợp với Tập đoàn Huệ Phong để chuẩn bị cho lễ khởi công công trình cải tạo phố buôn bán. Thi Bình, Ngô Minh Quánh, Quý Kiến Quốc thì chia ra đi đến các xã, thôn. Ngoại trừ công tác thu hút đầu tư và phát triển kinh tế, hằng ngày thị trấn còn có nhiều công tác nặng nề và rườm rà cần xử lý.
Chợt Vi Minh Hỉ thở hồng hộc chạy vào cơ quan Ủy ban nhân dân thị trấn, chạy thẳng lên lầu một, gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, nhưng gõ thật mạnh hồi lâu cũng không có ai đáp lại.
Vi Minh Hỉ thất vọng, lại tới gõ cửa phòng làm việc của Lý Tuyết Yến, nhưng ở đó cũng không có ai.
Vi Minh Hỉ dậm chân, liền quay lại chạy thẳng đến văn phòng của phòng Đảng chính, vội vàng nói với Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính Hướng Thiếu Niên:
- Chủ nhiệm Hướng, phiền cậu phái giúp tôi cái xe, bà nhà tôi bị bệnh, tôi muốn đưa bà ấy đi bệnh viện!
Hướng Thiếu Niên là cán bộ do Hách Kiến Niên đề bạt, trước kia còn không coi Vi Minh Hỉ ra gì, huống chi bây giờ ông ta đã về hưu. Y ngẩng nhìn Vi Minh Hỉ, nói một cách lãnh đạm:
- Chủ tịch Vi, muốn điều xe phải được lãnh đạo đồng ý, ông đến gặp lãnh đạo, chỉ cần lãnh đạo đồng ý, tôi sẽ làm ngay!
- Chủ nhiệm Hướng, cậu giúp tôi đi, tôi vừa đến tìm Chủ tịch thị trấn Bành, nhưng cậu ấy đi vắng, Bí thư Lý cũng vậy. Chủ nhiệm Hướng, cậu giúp tôi chuyện này, cứu người như cứu hỏa mà!
Vi Minh Hỉ gấp đến mức trán toát mồ hôi.
- Chủ tịch Vi, không phải tôi không muốn giúp, ông cũng là lãnh đạo thị trấn, biết muốn dùng xe phải có chế độ, không có chữ ký của lãnh đạo, tôi không thể điều xe! Bí thư Hách đang ở văn phòng, ông đến nói với Bí thư Hách một tiếng, tôi lập tức điều xe cho ông.
Hướng Thiếu Niên xòe tay ra.
Vi Minh Hỉ hết sức tức giận, thầm nghĩ lãnh đạo dùng xe có ai đi xin ký đơn bao giờ? Mình vừa mới về hưu, muốn dùng chiếc xe cũng không được, thật là mắt chó coi khinh người!