Cao Quan


Giọng Bành Viễn Chinh lạnh lùng nghiêm nghị mà cao vút.

Kể cả Chử Lượng và Khuông Nhã Lam, vẻ mặt rất nhiều người đều đỏ lên và hiện ra vẻ bối rối. Ai cũng không ngờ, Bành Viễn Chinh lại bệnh vực một cán bộ lão thành đã về hưu, thậm chí nói thẳng vào mặt mọi người, không chút nể nang.

Người đi trà lạnh vốn là chuyện bình thường, nhất là ở trong quan trường, cũng không ai coi trọng. Hắn nói hụych tẹt ra như vậy khiến một số người chạnh lòng không tiếp thu nổi.

Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính Hướng Thiếu Niên xấu hổ và bực bội cúi đầu xuống. Y dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra, Bành Viễn Chinh giương cung rút kiếm, lời lẽ sắc bén như dao, là nhằm chủ yếu vào y. Bạn đang đọc truyện được tại

Cho đến bây giờ, Hướng Thiếu Niên vẫn cảm thấy mình không làm gì sai cả. Y nghĩ, chẳng qua là mình xui xẻo trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh quyền lực giữa Hách Kiến Niên và Bành Viễn Chinh, trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết mà!

Trong lòng Hướng Thiếu Niên còn sót lại một tia hy vọng cuối cùng. Y mong rằng Hách Kiến Niên có thể mạnh mẽ trở về, có thể đứng ra để y còn có chỗ mà che gió đụt mưa.

Hướng Thiếu Niên cúi gục đầu, dù trong lòng phẫn nộ, nhưng không dám phát tác, ngay cho rằng biểu hiện trên khuôn mặt cũng cố che giấu đi, bởi vì bất cứ biểu hiện bất mãn nào, cũng có thể khiến Bành Viễn Chinh đả kích y bằng một trận như sấm sét.

Giọng Bành Viễn Chinh dần dần dịu đi, nhưng lạnh lùng nghiêm nghị như trước:

- Tôi hy vọng các đồng chí, kể cả các đồng chí lãnh đạo suy nghĩ thật sự nghiêm túc về vấn đề này! Hiện giờ vây quanh các đồng chí không ít những người hết sức a dua, nịnh bợ, nhưng sau này, khi các đồng chí về hưu, họ sẽ đối đãi với các đồng chí như thế nào, có thể hình dung được!

Bành Viễn Chinh vừa nói như vậy, Chử Lượng và Khuông Nhã Lam đều nhướng mày lên, tuy biết rõ là Bành Viễn Chinh không nói bọn họ, nhưng trong lòng hai người vẫn cảm thấy hết sức khó chịu.

- Có lẽ có đồng chí cảm thấy tôi là chuyện bé xé ra to, quá mức cường điệu.

Nhưng thử nghĩ xem: đối với một cựu lãnh đạo vừa về hưu mà cón có thái độ như vậy, có thể tưởng tượng được, họ sẽ đối xử với người dân bình thường như thế nào! Ở đây, tôi không chỉ đích danh, nhưng tôi hy vọng đây là lần cuối cùng. Phẩm hạnh cá nhân anh, tôi không quản được, nhưng nếu anh đã công tác ở cơ quan chính quyền thị trấn, thì nhất cử nhất động của anh, đều đại diện cho hình tượng của chính quyền thị trấn! Kế tiếp, xin mời Bí thư Chử nói chuyện.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, đưa micro cho Chử Lượng.

Chử Lượng không chuẩn bị trước, nhưng Bành Viễn Chinh đã nói như vậy, y không thể không phát biểu mấy câu.

Khuông Nhã Lam vẫn đang trầm tư suy nghĩ trước sự mạnh mẽ, cứng rắn của Bành Viễn Chinh. Trong ấn tượng của cô, tuy trước đây Bành Viễn Chinh vẫn mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng không bộc lộ hoàn toàn như hôm nay. Đây mới là tính cách thạt sự của Bành Viễn Chinh sao? Nội tâm Khuông Nhã Lam bốn bề sóng dậy.

Chử Lượng đằng hắng cổ họng, trầm giọng nói:

- Các đồng chí, tôi rất đồng cảm với những lời Chủ tịch thị trấn Bành vừa nói. Đúng như Chủ tịch thị trấn Bành nói, cần phải chính đốn tác phong không đúng đắn của các cán bộ thị trấn. Chuyện ngày hôm nay, tôi không muốn nói ai trái, ai phải, nhưng dù như thế nào, người nhà đồng chí Vi Minh Hỉ phát bệnh, chính quyền thị trấn phải có sự quan tâm nhất định. Chủ tịch thị trấn Bành đã phái Tân Hoa và đồng chí Điền Minh theo xe đến bệnh viện.

Tôi mong chính quyền thị trấn sẽ thiết lập một chế độ quan tâm giúp đỡ đồng chí lão thành, sau này, bất kể là lãnh đạo về hưu hay cán bộ bình thường về hưu, chỉ cần trong nhà có khó khăn, chính quyền thị trấn đều phải trợ giúp. Đề nghị này, tôi sẽ đề xuất trong hội nghị Đảng ủy sắp tới.

Bành Viễn Chinh gõ gõ bàn, nói chen vào:

- Ý kiến của Bí thư Chữ hay lắm, tôi rất tán thành. Hôm nay họp, không phải là gây khó dễ cho ai, mà là hy vọng các cán bộ trung tầng đang ngồi đây, có thể tự suy ngẫm, tự nhắc nhở bản thân, mạnh mẽ thay đổi tác phong, thích ứng với tình hình hiện nay của thị trấn và nắm lấy cơ hội phát triển mang tính lịch sử này.

Tôi đề nghị bước tiếp theo, hai bên Đảng chính đều phải triển khai việc giáo dục và chỉnh đốn tác phong cán bộ. Đợi Bí thư Hách từ quận trở về, tôi và Bí thư Hách sẽ trao đổi về vấn đề này. Tốt lắm, hôm nay họp đến đây thôi, Hướng Thiếu Niên, anh ở lại.

Mọi người tản đi, Hướng Thiếu Niên ngồi lại với tâm trạng bồn chồn không yên, Chử Lượng và Khuông Nhã Lâm cũng không đi.

Hướng Thiếu Niên thạt sự không thể ngờ, trong tình huống không có sự đồng ý của Hách Kiến Niên, Bành Viễn Chinh vẫn tạm thời cách chức y.

Khi Bành Viễn Chinh vừa nói dứt tiếng sẽ tạm thời cách chức y để y tự kiểm điểm lại mình, Hướng Thiếu Niên với tâm trạng đầy áp lực và buồn bực, không kìm chế nổi, liền tưc tiếp phản kháng:

- Chủ tịch thị trấn Bành, chức vụ Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính là Đảng ủy bổ nhiệm, không phải ai muốn là có thể cách chức. Tôi không làm gì sai, tôi không phục! Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên Bí thư Hách! Tôi sẽ báo cáo lên lãnh đạo quận!

- Chiều nay Bí thư Hách sẽ về, bất cứ lúc nào anh cũng có thể báo cáo với ông ấy. Nhưng, hôm nay những gì anh đã làm, đã gây ra ảnh hưởng rất tai hại! Theo ý kiến cá nhân tôi, cứ tạm thời cách chức anh để kiểm tra, về phần có cách chức vĩnh viễn chức Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính của anh hay không, đợi Đảng ủy họp rồi quyết định sau.

- Dựa vào cái gì? Tôi không phục!

Hướng Thiếu Niên bất chấp tất cả, nói lớn tiếng đến khàn cả giọng.

- Anh có thể không phục, nhưng vẫn bị tạm thời cách chức!

Bành Viễn Chinh cười lạnh, bỗng nhiên đứng dậy giơ tay chỉ vào Hướng Thiếu Niên, quát to:

- Không ngờ anh còn có mặt mũi ở trước mặt tôi kêu gào, nhảy nhót! Hôm nay, mâu thuẫn giữa Bí thư Hách và Vi Minh Hỉ, anh phải chịu trách nhiệm! Tôi với Lý Tuyết Yến và một số đồng chí đã nhất trí về việc này, Bí thư Chử, chị Khuông, ý kiến hai vị thế nào?

Bành Viễn Chinh quay lại nhìn Chử Lượng và Khuông Nhã Lam. Chử Lượng trong lòng run lên, do dự một lát rồi trầm giọng nói:

- Tôi đồng ý.

- Tôi cũng không có ý kiến.

Khuông Nhã Lam thở phào một cái, nhẹ nhàng nói.

- Tốt lắm, Hướng Thiếu Niên, tôi sẽ nói với Bí thư Hách về việc tạm thời cách chức anh. Bây giờ anh có thể đi rồi, anh làm bản kiểm điểm trước Đảng ủy, tự suy ngẫm sai lầm của mình!

Hướng Thiếu Niên xì một tiếng khinh miệt, căm tức nhìn Bành Viễn Chinh nói:

- Rõ ràng là anh lấy việc công làm việc tư! Tôi không phục! Muốn cách chức bố đây à? Không có cửa đâu!

Hướng Thiếu Niên nổi giận đùng đùng, phẩy tay áo bỏ đi.

Bành Viễn Chinh nhìn theo bóng dáng của y, khóe miệng từ từ hiện lên một nét cười cay nghiệt. Chử Lượng đứng bên cạnh hắn, trong lúc vô tình nhìn bắt gặp nét cười này, cảm thấy tim thắt lại, cũng không diễn tả được là tư vị gì.

Hướng Thiếu Niên có bị cách chức hay không, đối với y là chuyện vụn vặt, vấn đề mấu chốt ở chỗ, Bành Viễn Chinh đột nhiên trở nên hùng hổ dọa người như vậy, phải có nghĩa là…?

Chử Lượng vừa nghĩ đến đay, trán toát mồ hôi.

Khuông Nhã Lam im lặng rời đi. Giờ phút này, trong lòng cô có dự cảm, Hách Kiến Niên sắp phải rời khỏi sân khấu quyền lực của thị trấn Vân Thủy. Rất hiển nhiên, Bành Viễn Chinh đột nhiên họp, đột nhiên tạm thời cách chức Hướng Thiếu Niên, lại đột nhiên đề cập đến việc chỉnh đốn tác phong, không thể nghi ngờ, đều là thủ đoạn, mục đích thật sự của hắn là trấn áp tình hình ở thị trấn.



Phòng hội nghị Quận ủy, hội nghị thường vụ sắp kết thúc.

Trải qua một cuộc bàn cãi, tranh luận đầy sóng gió, rốt cuộc, các Ủy viên thường vụ đạt được sự nhất trí, Tần Phượng và Cố Khải Minh cũng đều có sự nhượng bộ vì lợi ích chính trị.

Hách Kiến Niên với thân phận Ủy viên thường vụ Quận ủy, được rút về cơ quan Quận ủy, hỗ trợ Chánh văn phòng Quận ủy Thì Đại Kiến công tác, đồng thời phụ trách quản lý cán bộ lão thành và công tác đối ngoại. Liêu Vĩ được điều nhiệm làm Cục trưởng Cục xí nghiệp thị trấn kiêm Bí thư Đảng ủy, còn Thẩm Ngọc Lan thì tiếp nhận chức vụ Phó chánh văn phòng Quận ủy. Về phần vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, tạm thời để trống, do Chủ tịch thị trấn Bành Viễn Chinh chủ trì công tác Đảng chính. Đây là kết quả của một thỏa hiệp chính trị.

Tuy Ban Tổ chức cán bộ còn chưa thực hiện thủ tục, nhưng tin tức đã lan truyền rất nhanh ở Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, tạo nên một cơn chấn động nho nhỏ.

Tin này đến thị trấn Vân Thủy đã là buổi sáng ngày hôm sau. Lý Tuyết Yến được tin, cam thấy rất kích động. Cô chạy vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, không để ý Cổ Lượng và Hoàng Hà ở đó, cười nói:

- Quận điều chỉnh cán bộ, Chủ tịch thị trấn Bành đã biết tin chưa?

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Vừa mới nghe nói.

Hắn không cần cố làm ra vẻ trước mặt Lý Tuyết Yến và mấy người kia, dù trên thực tế, chuyện Hách Kiến Niên bị chuyển đi, hắn đã sớm biết trước.

Chiều hôm qua, vào khoảng trước giờ tan tầm một chút, hắn gọi điện thoại cho Mạc Xuất Hải, nhờ y chuyển lời cảm tạ đến Cố Khải Minh. Sở dĩ ở hội nghị thường vụ Cố Khải Minh ra sứ ủng hộ hắn, một mặt cũng vì lợi ích chính trị, mặt khác coi như là đáp lại sự "trung thành" của Bành Viễn Chinh. Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan mật thiết đến dự án lớn mà Bành Viễn Chinh đang hợp tác với tập đoàn Tin Kiệt.

Hách Kiến Niên không trở về cơ quan Đảng ủy thị trấn. Trước khi Ban Tổ chức cán bộ đến thị trấn tuyên bố điều chỉnh và bổ nhiệm, hẳn là ông không trở về.

Hướng Thiếu Niên vốn đang hầm hầm đợi Hách Kiến Niên về để phân xử chuyện của mình, kết quả lại nghe ông ta bị điều chỉnh, còn Bành Viễn Chinh chủ trì toàn bộ công tác ở thị trấn, trở thành "Ông vua không ngai", trong lòng liền nguội lạnh. Y hiểu, mình như vậy là xong đời rồi. Tạm thời cách chức kiểm tra, chỉ là bước đầu của bị cách chức hẳn.

Không chỉ có Hướng Thiếu Niên, rất nhiều cán bộ trung tần do Hách Kiến Niên đề bạt, đều hoang mang lo sợ và bất an. Nhất là Sở trưởng Sở tài chính Cát Tiểu Vân, đứng ngồi không yên trong phòng làm việc. Có lẽ người khác không có vấn đề gì quá lớn, nhưng cô làm "thần tài" của chính quyền thị trấn, nắm giữ nhiều "bí mật" và cùng thực hiện những điều đen tối với Hách Kiến Niên, bước tiếp theo, Bành Viễn Chinh không thể không động tới cô.

Cổ Lượng và Hoàngg Hà mỉm cười không nói. Hai người nghe được tin tức liền chạy tới chúc mừng, lấy danh nghĩa là tới báo cáo công tác.

- Tốt lắm, bậy giờ rốt cuộc tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần cả ngày lo lắng, e sợ lại xảy ra chuyện không hay.

Lý Tuyết Yến đưa tay vịn trước ngực, khẽ cười, lại nói:

- Lý Tân Hoa gọi điện, nói vợ Vi Minh Hỉ đang hồi phục, vài ngày nữa là có thể xuất viện. Có nên gọi Lý Tân Hoa, Điền Minh về không?

- Được. Cô bảo Cổ Lượng và Khuông Nhã Lam đại diện cho chính quyền thị trấn đến thăm hỏi một chút, an ủi lão Vi, đừng vì chuyện náo loạn hôm trước mà để ảnh hưởng tới hình tượng của chính quyền thị trấn.

Bành Viễn Chinh phất tay nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui